
áo.
Song, mới la ó được nửa câu, môi cô đã nằm gọn trong miệng anh. Cơ
thể rắn chắc của anh phủ phục xuống, đôi tay linh hoạt cởi bỏ áo khoác
ngoài của cô, đoạn lủi thẳng một đường, tiến lên tháo chiếc áo con.
Những ngón tay anh bắt đầu triển khai kỹ xảo điêu luyện, khiến sống lưng cô bỗng dưng cứng ngắc cứng còng. Một dòng điện nóng bùng phát từ xương cụt lan tràn khắp thân thể cô.
“Anh dừng lại đi.” Cô ú ớ cự tuyện, ra sức tránh né.
Tay anh liền nắm chặt cằm cô, bức ép cô nhìn thẳng mắt anh. Dưới đáy
mắt anh nhen nhóm hai ngọn đuốc nóng bỏng, lửa bập bùng cháy lên cực
điểm.
Ánh mắt anh tắt ngấm nét nhu tình thường thấy, trở nên cực kì xa lạ.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy bản thân đang sợ anh, sợ đến nỗi không dám
nhìn anh nữa.
Không gian nhỏ hẹp, chật chội lượn lờ làn khí ám muội. Thân thể kề
thân thể, mồ hôi dung hòa. Mục Táp triệt để yếu thế, hoàn toàn mất hi
vọng chống cự. Mỗi bộ phận trên cơ thể cô đều bị anh kiểm soát gắt gao.
Bàn tay anh chuyển hướng, lần mò khóa kéo của váy quần, thuần thục kéo
xuống. Chất vải mềm mượt trượt dài xuống đôi chân cô….. Vài giây sau, cơ thể ‘nguyên thủy’ của người phụ nữ bất đắc dĩ nằm gọn dưới thân người
đàn ông.
Giây phút tiếp xúc bộ phận đàn ông nóng rẫy qua lớp vải quần tây, Mục Táp theo bản năng giãy giụa chống trả. Nhưng vẫn là công dã tràng. Anh
kiềm giữ cô bằng vòng ôm mạnh mẽ sít sao, với cả không gian nhỏ hẹp gây
bất lợi cho sự phản kháng của cô, khiến cô hết đường ngọ nguậy, lẩn
trốn.
Anh thoáng nhấc người lên, tự động cởi bỏ quần dưới. Thoạt nhìn, thao tác đôi tay anh rất trật tự và dứt khoát. Nếu không nhìn thấy tia tức
giận trong mắt anh, thể nào Mục Táp cũng khẳng định, anh là người máy
không cảm xúc.
“Anh dừng lại mau, em không quen làm trong xe!” Giữa màn đêm u tối,
Mục Táp nhọc nhằn thốt từng tiếng, cô gần như tắt thở dưới sự đè ép của
anh,“Em thật sự không thoải mái….. Anh dừng lại mau, khó chịu lắm…!”
“Trễ rồi em.” Anh hờ hững thông báo gọn lỏn, và dùng sức vùi mình trong cô.
Mục Táp há miệng hít sâu một hơi, cả người khít khao co rúm. Địa
phương hiện tại kết hợp tình cảnh trước mắt làm cô nhục nhã bội phần.
Song, cô vô dụng, không thể đấu lại anh, đành mệnh lệnh cho thân thể
không được hùa theo anh. Cô quả quyết cắn mạnh môi dưới, khắc chế phản
ứng sinh lí thông thường.
Nhưng anh quyết thi gan đọ sức tới cùng, vừa dùng đầu lưỡi mơn trớn
cần cổ cô, vừa dùng tay ve vuốt làn da sau lưng cô. Đầu ngón tay anh
nhịp nhàng gõ gõ dọc theo đường cột sống, cố ý ‘hành hạ’ nơi tập trung
nhiều dây thần kinh mẫn cảm nhất của phụ nữ. Tay anh liên tục quấy nhiễu cô, dùng lực khi nặng khi nhẹ, đẩy cô chênh vênh, chới với giữa đầu
sóng ngọn gió. Mục Táp sắp không chịu nổi, bờ môi suýt bật máu đỏ. Đúng
lúc này, anh lại nhân từ lui ra, rồi nhân lúc cô lơi là phòng bị, anh
tức khắc đâm mạnh vào. Như anh dự đoán, cô bật tiếng rên rỉ.
“Như vậy mới đúng, em đừng chống đối anh.” Anh nghiêng đầu, ngậm chặt vành tai cô, đầu lưỡi ướt rượt đánh vòng theo đường viền tai,“Hãy phối
hợp cùng anh, hòa thuận với anh, không được phản kháng anh.”
*****
Thời gian tích tắc trôi qua từng giây, cơn sóng tình cũng dần thoái
lui, anh vùi đầu vào cổ cô, mơ hồ nghe thấy âm thanh nghẹn ngào đáng
thương. Anh ngẩng đầu, chăm chú quan sát, phát hiện khóe mắt cô đỏ hoe,
hai hàng mi ướt đẫm.
“Táp Táp.” Ngữ khí anh bất giác dịu dàng hơn,“Anh làm đau em hả?”
Cô khinh thường trả lời.
Lúc này, anh mới rút khỏi người cô, tìm mấy tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô, vệ sinh giữa hai chân cô, sau đó giúp cô mặc lại quần áo chỉnh
tề.
Mục Táp lẳng lặng nhìn anh xử lí mọi việc, lâu sau cô mới dửng dưng
mở miệng:“Anh nguôi giận rồi hả? Anh cậy vào sức mạnh để ép buộc em,
cưỡng ép em làm điều mà em căm ghét, hiện tại anh thỏa mãn chưa?”
Anh nâng cô dậy, ôm trên đùi, rì rầm bên tai cô:“Xin lỗi em. Anh thừa nhận lúc nãy, anh rất tức giận, chỉ muốn chiếm hữu em. Ý niệm này trỗi
dậy mạnh mẽ trong đầu anh, anh vô phương khống chế nó. Bây giờ em còn
đau không?”
Mục Táp không trả lời, chỉ lấy tay đẩy người anh ra.
“Anh bỏ bê cả núi công việc để chạy tới tìm em. Trên đường đi, anh
còn hồi hộp và cao hứng, chính bản thân anh cũng không biết mình hồi
hộp, cao hứng vì điều gì.” Tống Vực khép chặt vòng tay, mắt nhìn cô đăm
đắm,“Anh dự định tặng em niềm vui bất ngờ. Ai dè người bất ngờ lại là
anh. Vừa tới nơi đã thấy cảnh vợ mình thân thiết với người đàn ông khác, hỏi em anh có quyền tức giận không?!”
“Anh căn bản không tin em, cũng như không có khái niệm sự tin tưởng
giữa vợ và chồng. Anh chỉ nhỏ nhen nghĩ cho bản thân, cho cảm thụ của
riêng anh. Anh độc đoán muốn em vĩnh viễn răm rắp nghe theo lời anh,
ngoan ngoãn phối hợp cùng anh, ngây ngô hầu hạ anh, trở thành người phụ
nữ mất hẳn chủ kiến. Thậm chí khi tinh trùng xông lên não anh, em phải
tự nguyện cởi sạch quần áo, để mặc anh chơi đùa, giày vò đúng không?!”
Giọng nói Mục Táp càng lúc càng phát run, ánh mắt cô đỏ quạch chất vấn
anh, rồi dần nức nở trong nỗi tuyệt vọng: “Nếu anh cần một người vợ như
thế,