
am gia, có thể là đối tác tương lai của
chúng em. Anh ta tìm em vì muốn bàn chuyện liên quan đến hạng mục, thuận tiện cùng ăn bữa cơm. Cái này chỉ là quà lưu niệm của công ty anh ta
thôi, không hề có ý gì khác.” Mục Táp giải thích rõ ràng.
Tống Vực đem bông hoa bỏ vô hộp, đóng nắp kĩ càng, đưa Mục Táp:“Lập tức gọi điện cho hắn, nói em từ chối món quà này.”
“Từ chối?” Mục Táp chau mày, tạm thời chưa cầm hộp quà: “Em cũng muốn từ chối, nhưng anh dạy em cách từ chối đi, em nên nói thế nào mới hợp
tình hợp lí? Bởi hoa hồng mang ý nghĩa khá đặc thù, nên em không tiện
nhận lấy?”
“Em nói sao?” Tống Vực nghiến răng hỏi lại, giọng nói xuất ra ý lạnh.
“Tống Vực, anh đừng làm em khó xử.” Mục Táp đề nghị,“Em không gọi điện cho anh ta, nhưng sẽ ném vật này đi, được chứ?”
Tống Vực nhanh nhẹn vươn tay, ngang ngạnh lục lọi túi áo khoác bành
tô của cô, anh thuận lợi tìm thấy di động. Anh đem di động và hộp quà
nhét vào tay cô:“Em gọi ngay đi. Nói rõ ràng với hắn, bảo hắn nên sáng
suốt phân biệt công tư, muốn bàn bạc hay thảo luận công việc thì trực
tiếp đến công ty vào giờ hành chính, không cần viện cớ rủ rê, mời mọc ăn uống.”
Mục Táp tức tối nhìn gương mặt ngoan cố của Tống Vực, rồi uất ức
ngoảnh đầu:“Em không cách nào mở miệng nói mấy câu đó. Vốn dĩ em và anh
ta chỉ ăn bữa cơm để bàn công việc. Lời nói và hành động của anh ta cũng quang minh lỗi lạc, hà cớ gì em phải tự mình đa tình. Giờ anh kêu em
nói mấy câu vô lí kia, anh ta sẽ đánh giá con người em thế nào đây? Bị
bệnh tự kỉ nặng à? Tuy nhiên, nếu anh không hài lòng về chuyện hôm nay,
vậy em hứa, sau này em sẽ không một mình gặp gỡ anh ta. Chúng ta ngừng
việc này tại đây đi, đừng tranh cãi nữa.”
“Em không gọi?” Tống Vực thu tay, cúi đầu tra xét danh bạ,“Vậy anh thay em gọi.”
“Anh khơi khơi nổi điên cái gì thế hả?” Mục Táp khẩn trương giật lại
di động,“Anh đừng đẩy em vào tình cảnh chật vật, lúng túng. Việc vốn đơn giản, tại sao qua bộ máy xử lí của não anh lại rối tung rối mù lên thế? Rốt cuộc anh muốn gì?”
Tống Vực hầm hè lườm cô. Sau, anh xoay gót, quẳng hộp quà vô thùng
rác gần đó. Vứt xong vật chướng mắt, Tống Vực xăm xăm tới gần Mục Táp,
túm chặt cổ tay cô, tay còn lại mở cửa xe, nhét cô vô trong. Động tác
anh thô lỗ, thêm sức lực mạnh mẽ, nên vô tình để lại vòng ngấn đỏ chói
quanh cổ tay cô.
Mục Táp chưa kịp mở miệng nói năng, anh đã khởi động xe, nhấn chân ga, chạy ào đi.
Đường xá ở thành phố B khá rộng rãi, thông thoáng. Trừ giờ cao điểm
buổi chiểu, những lúc khác, xe chạy rất thoải mái, lướt như bay trên
đường. Tống Vực tựa hồ đã quen thuộc địa hình nơi đây, nên lái với tốc
độ khá cao. Mục Táp lặng thinh ngồi bên cạnh, không mảy may rên một
tiếng. Từ đầu đến cuối, cô chỉ hỏi anh câu: anh chở em đi đâu đấy?. Anh lại chẳng nói chẳng rằng, cô cũng lười hỏi tiếp, cô bụng bảo dạ,
việc gì phải sợ, dẫu sao Tống Vực cũng không thể mang cô đi bán.
Chờ xe dừng, Mục Táp phát hiện họ đang ở địa phương heo hút, hẻo
lánh. Xung quanh không có hàng quán, thậm chí không một bóng người. Ngay cả đèn đường cũng ít ỏi đến đáng sợ. Ngọn đèn màu lam phía xa hắt ánh
sáng khi mờ khi tỏ theo chuyển động của những tán cây cao. Trong lòng
Mục Táp buồn bực, mệt mỏi. Tống Vực vô duyên vô cớ phát khùng, hành vi
lại cổ quái, khiến đầu óc cô quay mòng mòng khó hiểu.
“Em thật sự chỉ cùng hắn ta bàn chuyện liên quan đến hạng mục? Em cam đoan sẽ không vì mục đích chung của công ty mà lấy lòng hắn?” Tống Vực
điềm nhiên mở miệng.
Ánh đèn mau lam hắt vào tròng mắt anh, phản chiếu tia sáng âm u, quỷ
dị, làm Mục Táp cảm thấy rờn rợn. Trực giác cô mách báo, quanh đây tiềm
ẩn sự nguy hiểm khôn lường.
Hóa ra, anh luôn lấn cấn, bận tâm sự việc của hai năm trước, chỉ là anh chôn giấu dưới đáy lòng, chưa có dịp phát tác mà thôi.
“Em nhắc lần cuối, em không phải nhân viên tiêu thụ, nên không tồn
tại tinh thần sẵn sàng hi sinh vì nghĩa lớn.” Mục Táp nhất thời gắt
gỏng,“Nhiệm vụ chính của em là công tác văn phòng, không liên quan đến
các phận sự khác.”
“Thế ư?” Tống Vực nghiêng đầu, vươn tay vuốt mặt cô,“Em cam đoan chứ?”
“Tống Vực, anh vừa phải thôi nhé. Việc vốn chẳng có gì, thế mà anh cứ suy đoán vẩn vơ theo chiều hướng xấu. Chẳng lẽ anh đối với em không có
sự tín nhiệm cơ bản ư? Hay anh nhất quyết muốn quy chụp hàm hồ? Vậy anh
cứ coi như em lần nữa sử dụng chiêu cũ, không từ thủ đoạn hi sinh hương
sắc đổi lấy tiền đồ, danh vọng.” Mục Táp thở dài ảo não. Không gian bít
bùng trong xe khiến cô nghèn nghẹt khó thở. Thêm thái độ hoài nghi trắng trợn của anh làm ngực cô suýt nổ tung.
Cô hít sâu một hơi, quay ngoắt mặt đi, nhấn nút kéo cửa kính xuống, để làn gió đêm rót vào, xoa dịu cơn giận trong lòng cô.
Bất chợt ‘Ầm” một tiếng, anh xuống xe, đi đến bên kia, mở cửa xe chỗ cô ra, ôm cô bước xuống, chuyển sang hàng ghế phía sau.
Cô vừa áp mông xuống ghế, cả người anh liền sấn tới, bao trùm lên toàn thân cô, rồi thuận tay khóa luôn cửa xe.
“Tống Vực, anh muốn làm gì……Anh đừng làm chuyện ấy ở trong này!” Ý thức được nguy hiểm, cô tức tốc cất tiếng cảnh c