
mỹ phẩm trang điểm tốt nhất của phụ nữ, là thần dược bồi bổ tinh thần……
Tựa như tháng ngày cô hạnh phúc trong vòng tay Tống Vực, toàn thân cô như thể được ngâm trong hũ mật ong khổng lồ. Vị ngọt lịm thẩm thấu qua
làn da, len thẳng vào trái tim, hòa cùng dòng máu, khiến bản thân cô tùy thời tùy lúc đều có thể mỉm cười ngây ngô, ngờ nghệch.
Sống ở đời, con người nên một lần nếm trải cảm giác thật tâm rung
động. Cô thầm chúc phúc Tiểu Thụy Lệ, mong tình cảm mộc mạc hiện tại của cô nàng có thể đơm hoa kết trái.
Mục Táp nào ngờ được, ngày hôm sau, vừa kết thúc buổi tọa đàm, Úy Trì Lâm liền thong thả tiến đến chỗ cô, lịch sự cười nói:“Em là Mục Táp
phải không? Tôi còn chưa có số điện thoại của em đấy.”
Mục Táp thoáng sửng sốt. Sau đó, cô nói dăm ba câu khách sáo cùng đối phương, rồi cho anh ta số điện thoại của mình.
Anh ta lưu dãy số của cô vào di động, sau trịnh trọng vươn tay:“Rất
hân hạnh được quen biết em. Tôi đã đọc qua biên bản hội nghị em viết,
khá xuất sắc, rất phù hợp làm bài mẫu cho thực tập sinh của công ty
chúng tôi.”
Mục Táp cùng anh ta bắt tay, khiêm tốn nói:“Cám ơn lời khen của anh.
Song, tôi tự cảm thấy bản thân còn nhiều thiếu sót, cần phải học tập,
trau dồi thêm. Nếu có cơ hội, mong được anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Ánh mắt Úy Trì Lâm lóe tia tán thưởng.
Sau ba giờ chiều, nhân viên tổ dự thầu có hai giờ nghỉ ngơi, Tiểu
Thụy Lệ hào hứng rủ rê Mục Táp đi mua sắm. Trùng hợp Mục Táp vữa gõ xong chữ cuối cùng, cô tắt laptop, gật đầu đồng ý.
Đến trung tâm thương mại quốc tế, Tiểu Thụy Lệ hệt như chú chim non
vừa sổ lồng, hăng hái mua sắm, điên cuồng quẹt thẻ. Mục Táp phát hiện
Tiểu Thụy Lệ rất hào phóng chi tiền cho những bộ cánh đẹp. Cô nàng mua
vài bộ váy toàn có giá trên trời mà không hề chớp mắt hay đắn đo suy
nghĩ. Tiểu Thụy Lệ tự tin chia sẻ quan điểm, phụ nữ phải biết yêu
thương, chăm chút bản thân. Huống hồ, cô nàng vất vả phấn đấu suốt một
năm trời, chính là vì giây phút được ôm đồm thỏa thuê quần áo đẹp như
thế này đây.
Mục Táp bị Tiểu Thụy Lệ thuyết phục, nên cắn răng mua một túi xách da dê đắt tiền.
Dạo chơi thêm một lúc, Tiểu Thụy Lệ bỗng nhiên gập người ôm bụng. Cô
nàng vật vã trong toilet khu thương mại hồi lâu, sau đi ra với dáng vẻ
bơ phờ xanh xao:“Chỗ này lạnh quá chị ơi. Em lại bị tiêu chảy, cả người
rét run hết rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Mục Táp vội vã dìu đỡ Tiểu Thụy Lệ ra ngoài, gọi taxi chở hai người
về khách sạn. Sau khi vô phòng. Mục Táp giúp Tiểu Thụy Lệ uống thuốc.
Bởi mất quá nhiều nước, cơ thể cô nàng trở nên mềm nhũn, èo uột đáng
thương, tựa như bông hoa héo hon dưới cái nóng đổ lửa. Cô nàng thều thào bảo mình phải ngủ một giấc, bằng không sẽ sinh bệnh nặng.
Mục Táp dém chăn gọn gàng giúp Tiểu Thụy Lệ rồi nhẹ nhàng rời khỏi
phòng. Cô nhìn đồng hồ, thấy đã qua sáu giờ chiều, cái bụng cũng phối
hợp réo rắt dữ dội.
Phía sau khách sạn có cửa hàng McDonald, cô dự định qua đấy mua tạm món gì đó.
Cô vừa ra cửa khách sạn, một chiếc ô tô màu xanh lam đúng lúc trườn
tới trước mặt cô. Mục Táp dợm bước qua ô tô, thì tấm kính ở cửa tay lái
từ từ trượt xuống, gương mặt Úy Trì Lâm như thể được tẩm gió xuân phản
vào ánh mắt cô:“Mục Táp, em đi ăn cơm à?”
“Vâng ạ, tôi định mua thức ăn nhanh.” Mục Táp nói,“Anh cũng ở khách sạn này?”
“Thức ăn nhanh?” Úy Trì Lâm từ tốn lập lại ba chữ, đoạn cười tươi
tắn: “Vừa vặn tôi cũng chưa ăn cơm chiều, hay chúng ta đi cùng nhau,
được không?”
Đi cùng á? Mục Táp cảm thấy lời đề nghị này hơi đột ngột, nhưng cô từ chối thì không hay lắm. Dù sao anh ta cũng là nhân vật quan trọng đóng
vai trò quyết định công ty trúng thầu. Toàn thể công ty cô đã dốc cạn
sức lực cho dự án lần này, nên cô không thể không nể mặt anh ta. Huống
hồ, sếp cô luôn miệng nhấn mạnh, tíu tít dặn đi dặn lại các cô phải tận
lực giữ gìn quan hệ tốt đẹp với người phụ trách của Bác Thông, cố gắng
thỏa mãn những yêu cầu thông thường của đối phương.
“Cách nơi này không xa, có phố ẩm thực khá nổi tiếng, tập hợp nhiều
nhà hàng, quán ăn ngon, tôi thường qua đó dùng cơm.” Úy Trì Lâm nhiệt
tình mời mọc,“Em nể mặt tôi chứ? Nhân tiện chúng ta bàn về dự án luôn.”
“Được thôi ạ.” Mục Táp đáp,“Nhưng nói trước, bữa ăn này phải do tôi mời.”
“Không thành vấn đề.”
Mục Táp chọn vào một nhà hàng chuyên món Quảng Đông. Nguyên nhân rất
đơn giản, bầu không khí nơi đây náo nhiệt, thiết kế theo lối mở, khách
ra vào tấp nập, chứ không giống mấy nhà hàng bên cạnh có màn che kín
mít, vừa nhìn đã biết ưu tiên sự riêng tư, chỉ phù hợp với những cặp
tình nhân.
Trên bàn cơm, cử chỉ và ngôn từ của Úy Trì Lâm tự nhiên và đúng mực.
Anh ta nhiệt tình giới thiệu những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố B, đặc biệt chú trọng những nơi có phong thủy tốt. Đương nhiên, anh ta cũng hào phòng tiết lộ một vài chi tiết quan trọng trong cuộc đấu
thầu sắp tới. Mục Táp cảm thấy bữa cơm này rất đáng giá.
“Mục Táp.” Anh ta bỗng gọi tên cô bằng giọng điệu trầm ấm.
“Gì ạ?” Mục Táp tỏ vẻ lắng nghe.
“Nhìn em rất giống một cô bạn của tôi. Nói chuyện cùng em, tôi cảm
t