
ay Tống Vực nhét túi quần, tay kia buông thõng bên sườn đùi,
lặng im nghe cô thổ lộ. Quả nhiên, tâm trạng cô đã quay về trạng thái
phẳng lặng, êm đềm như dòng nước chảy xuôi. Cô bình tĩnh trần thuật suy
nghĩ và cảm xúc bản thân.
“Em ghét anh từng có quan hệ thân mật với Mạc Tử Tuyền. Em ghét cô ta sử dụng những cách thức ti bỉ xen vào cuộc sống riêng của em và anh,
ghét cô ta ăn nói láo toét xúc phạm mẹ và em. Nhưng trên hết, lí do em
chán ghét cô ta nhiều nhất, vì cô ta thấu hiểu con người chân thật của
anh. Cô ta may mắn được tiếp xúc với Tống Vực thuở hai mươi tràn đầy
lòng kiêu ngạo, sục sôi nhiệt huyết tuổi trẻ. Hơn nữa, anh từng thật
lòng thích cô ta, cam tâm tình nguyện yêu thương, cưng chiều cô ta, hoàn toàn khác với em. Anh đối tốt với em chỉ vì anh muốn làm tròn trách
nhiệm, bổn phận của người chồng.” Giọng nói Mục Táp trầm thấp, chậm rãi
vang đều,“Cho tới bây giờ, anh một mực không đề cập đến chuyện quá khứ
giữa anh và cô ta. Anh làm thế khiến em cảm giác, cô ta từng gây tổn
thương nặng nề cho anh. Vết thương sâu tới mức cả đời cũng không thể
khép miệng được. Vả lại, anh vẫn luôn lảng tránh chia sẻ cùng em những
vinh quang, thất bại đầu đời, dẫu em từng nhiều lần cố ý thăm dò, thì
mười lần như một, anh đều chọn cách tảng lờ, lánh né. Thậm chí khi biết
được sự việc của hai năm trước, anh cũng chẳng thèm yêu cầu một lời giải thích từ em. Anh rõ ràng cự tuyệt chia sẻ, trải lòng cùng em. Anh làm
em cảm thấy, bản thân anh vượt ngoài tầm với của em, khiến em bó tay
trong việc tìm cách thân cận anh.”
“Sỡ dĩ em đồng ý lấy anh, nguyên nhân lớn nhất là trong khoảng thời
gian đầu chúng ta tiếp xúc, em đã thích anh, chứ chẳng phải vì tài sản
của nhà anh đâu. Giả dụ không thích anh, em nhất định sẽ kiên quyết từ
chối. Em thà mang tội bất hiếu, chứ không bao giờ tự ngược đãi bản thân, bán rẻ hôn nhân hạnh phúc của mình . Sau này chúng ta sớm chiều kề cận, dần dà em lạc mất trái tim, để mặc nó tự do tự tại trôi về anh. Nhưng
em sơ ý không tìm hiểu cặn kẽ tình cảm của anh. Bởi vậy, trong suốt
khoảng thời gian dài, em tự mình đa tình, tự ảo mộng thêu hoa dệt gấm.
Nếu không tình cờ bắt gặp sự việc giữa anh và Mạc Tử Tuyền, chắc hẳn bây giờ em vẫn ngu ngơ, lờ mờ. Rồi đến khi anh nói sẽ học cách yêu em, lúc
đấy em mới vỡ lẽ, hóa ra tình cảm của anh rất quan trọng với em, và từ
lâu em đã bắt đầu so đo, tị nạnh với Mạc Tử Tuyền.”
“Tống Vực, em bây giờ là người phụ nữ hẹp hòi, xấu xí lắm. Anh hẳn
nên suy tính kĩ càng, coi anh còn cần một người vợ như em không? Nếu anh không cách nào hé mở tấm lòng mình, không thể cùng em san sẻ những tâm
tư chân thật, thì chúng ta không nhất thiết kéo dài cuộc hôn nhân này
nữa. Về phần tiền cưới, em nhất định sẽ hoàn trả nguyên vẹn cho gia đình anh.”
“Nói tóm lại, em đang ép anh?” Tống Vực cười khẽ, vẻ mặt lạnh
tanh,“Muốn anh lập tức đáp lại tình cảm của em. Muốn anh từ một người
đàn ông ba mươi tuổi trở về thằng thanh niên trong độ tuổi hai mươi, lúc nào cũng thể hiện cảm xúc ngập tràn lai láng, khiến em đắm chìm, thiêu
đốt trong tình yêu cuồng nhiệt như lửa đúng không?”
Nói đoạn, anh đi tới, vươn tay kéo cô vào lòng. Bàn tay anh mơn trớn
trên suối tóc mềm mượt, ánh mắt lóe tia băng giá, giọng điệu sỗ sàng,
ngả ngớn: “Hóa ra em thích như thế. Sao em không nói thẳng từ sớm, anh
đương nhiên sẽ đáp ứng vô điều kiện. Bây giờ chúng ta bắt đầu luôn nhé.
Em thích kiểu tình yêu như thế nào, thích đàn ông biểu hiện cách thức
yêu ra sao? Nói cụ thể anh nghe, rồi anh làm theo ý em. Yên tâm, Tống
Vực anh chắc chắn không thua kém bất kì thằng đàn ông nào từng tiếp xúc
với em.”
“Anh điên à? Anh nghĩ em là loại người nhàm chán đến thế?” Mục Táp
giãy giụa, chống cự anh: “Anh không được xuyên tạc ý tứ của em. Anh sống khép lòng, cự tuyệt cùng em chia sẻ, luôn luôn lảng tránh chuyện liên
quan đến Mạc Tử Tuyền, lại không hề tín nhiệm em. Hết lần này tới lần
khác, anh phong bế nghiêm ngặt cánh cửa trái tim mình, thử hỏi em có
quyền nản lòng thoái chí không? Tống Vực, em chẳng phải cô thiếu nữ
trong lứa tuổi dậy thì, mà thòm thèm cái mác hình thức giả tạo.”
“Em khỏi chối, dù mỗi người có một tính cánh khác biệt, nhưng chung
quy vẫn không tránh thoát những đặc điểm tiêu biểu của giới tính. Anh
biết phụ nữ các em thích gì mà.” Đôi tay Tống Vực ghì chặt vòng eo thanh mảnh. Mục Táp phát hiện ánh mắt anh bung tóe tia lửa giận, liền né
tránh theo phản xạ. Nhưng Tống Vực đời nào buông tha, đôi tay anh tăng
thêm sức lực, úp mặt cô vô sát lồng ngực mình. Giọng nói anh hòa cùng
dòng khí lạnh thổi vào từ cửa sổ, khiến cô ơn ớn,“Táp Táp, nghe lời anh
đi, không được tùy hứng nữa, đừng cố tình khiêu khích anh. Em tốt nhất
nên ngoan ngoãn một chút, chớ chọc giận anh, hiểu không bảo bối?”
Mối quan hệ của Mục Táp và Tống Vực lâm vào trạng thái giằng co.
Vài ngày tiếp theo, Tống Vực tự mình lái xe đưa đón Mục Táp đi làm,
và nhất quyết không cho cô tăng ca thêm giờ. Nếu đã tan tầm mà cô vẫn cố tình cù cưa, nấn ná trong văn phòng, anh sẽ gọi điện, nghiêm túc đe