
một
người đàn ông tiếp rượu là do con bị thua trong một trò chơi nhỏ, nên họ bắt con chịu phạt…..Vì thế mới xuất hiện những hình ảnh, đoạn phim
khiến mẹ thất vọng. Những điều con đã làm, con không bao giờ chối cãi.
Nhân tiện con cũng muốn giải thích rõ ràng, ngồi trên đùi đối tác tiếp
rượu đã là hành vi vượt quá giới hạn đạo đức của con rồi, tuyệt đối
không phát sinh thêm mấy chuyện bậy bạ, lố lăng khác. Và kể từ đó về
sau, con luôn tránh né những trường hợp tương tự. Con không muốn tạo cơ
hội cho người khác đơm đặt, dè bỉu con là ả đàn bà chấp nhận đánh đổi
nhan sắc và thể xác vì tiền tài, danh vọng phù phiếm. ”
Bà Tống trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác không biết nói gì.
“Con nghĩ mình nên chủ động giải thích rõ ràng để mẹ hiểu.” Mục Táp
tạm dừng nói, cố thu hết dũng khí bày tỏ,“Phải thừa nhận, con còn thiếu
sót, khuyết điểm trên nhiều phương diện. Có lẽ con không phù hợp với
tiêu chuẩn của người con dâu vừa ý mẹ. Vả lại, hôn nhân của con và Tống
Vực được xây dựng quá mức vội vàng, hời hợt, vô tình đốt cháy nhiều giai đoạn, dẫn tới hậu quả là nền móng tình cảm cùng tín nhiệm quá mỏng
manh, yếu ớt. Vợ chồng một khi ở chung, không sớm thì muộn cũng sẽ phát
sinh xung đột, cự cãi, chỉ e mâu thuẫn ngày càng tồn đọng, lớn dần theo
thời gian, rồi thể nào cũng gây xích mích, tổn thương đôi bên…Mấy ngày
vừa qua, con đã nghiêm túc suy xét, cảm thấy bản thân và Tống Vực không
hợp…..”
“Mục Táp!” Tống Vực xăm xăm đi tới, giận tái mặt, sốt sắng cắt đứt lời cô,“Không được nói bậy nữa.”
Mục Táp lẳng lặng nhìn vẻ mặt tức tối của anh. Một lát sau, cô ép
mình chuyển tầm mắt, tiếp tục thưa chuyện với bà Tống:“Xét trên nhiều
bình diện, con và anh ấy quả thật không tương xứng. E rằng trong thời
gian ngắn, chúng con khó lòng điều chỉnh, cải thiện tính cách, tâm lí,
tư tưởng đã thâm căn cố đế…Chi bằng đôi bên hãy cùng nhau cân nhắc thật
cẩn trọng, xem thử chúng ta có nhất thiết kéo dài cuộc hôn nhân này
không.”
“Táp Táp, việc này……” Bà Tống choáng váng, lao đao trước suy nghĩ của Mục Táp, nhất thời bà chưa thể đưa ra chủ ý, đành quay sang chất vấn
con trai,“Tống Vực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?“
“Vợ con nổi nóng, không khống chế được cảm xúc, nên ăn nói lung tung, thiếu suy nghĩ. Mẹ đừng để bụng.” Nói đoạn, Tống Vực bóp mạnh tay Mục
Táp,“Giữa chúng con không có vấn đề gì cả, cuộc sống vợ chồng rất hòa
thuận, tương lai cũng thế.”
Anh vừa dứt lời, Mạc Tử Tuyền liền chậm rãi đi tới, ánh mắt hỉ hả liếc xéo Mục Táp, sau đó tỏ vẻ thân thiết ngồi cạnh bà Tống.
“Táp Táp, mẹ thừa nhận mẹ có chút phật lòng vì hành vi ngày trước của con. Mẹ cảm thấy phụ nữ hành xử như vậy là không tốt. Nhưng mẹ không
phải là loại người nông cạn, hồ đồ quơ đũa cả nắm. Mẹ vẫn biết tùy việc
mà xét, không hề chăm chăm chĩa mũi dùi vào con một cách vô cớ. Mẹ nói
thật, mẹ sẽ không vì chuyện của quá khứ mà giữ mãi thành kiến với con
đâu.” Thần sắc bà Tống dần chuyển sang phờ phạc, bà khẽ lắc đầu,“Mẹ
không rõ nguyên nhân gì khiến cảm xúc con trở nên hỗn loạn, rồi nói ra
những lời dễ làm người khác khó chịu. Nếu do thái độ mẹ không tốt, thì
mẹ khảng khái nhận lỗi với con, mong con thông cảm cho bà già này, rồi
cố gắng tỉnh táo lại, được chứ?”
“Mẹ hiểu lầm con rồi. Mẹ chẳng những đối tốt với con, mà còn bao
dung, trân trọng con, luôn dạy bảo con điều hay lẽ phải.” Mục Táp
nói,“Đây là vấn đề của con và Tống Vực, không liên quan bất kì yếu tố
bên ngoài nào hết.” Lúc nói chuyện, Mục Táp cảm nhận lực nắm tay của
Tống Vực càng lúc càng mạnh, tựa hồ muốn bóp nát khớp xương cô.
Mạc Tử Tuyền yên lặng rót tách trà đặt trước mặt bà Tống, nhẹ nhàng giơ tay vỗ vỗ sau lưng bà.
Bà Tống chau mày, nheo mắt quan sát Mục Táp và Tống Vực, lát sau bà
thở dài sườn sượt: “Thôi đừng nói nữa. Hai con về nhà tự giải quyết với
nhau đi, mẹ già rồi, không gánh nổi đâu. Chị Chu, dẫn tôi lên phòng đi,
tôi cần nghỉ ngơi.”
Dì Chu nhanh nhẹn tiến tới, dìu đỡ bà Tống lên lầu.
Phòng khách chỉ còn ba người Tống Vực, Mục Táp và Mạc Tử Tuyền.
Mục Táp vùng vằng đẩy tay Tống Vực:“Anh buông ra. Hiện tại đừng làm phiền em, em cần yên tĩnh để tỉnh táo lại.”
Tống Vực vừa thả tay, cô lập tức lấy túi xách trên sô pha, đeo lên
vai, đi tới trước mặt Mạc Tử Tuyền: “Tôi đánh cô vì mồm miệng cô bẩn
thỉu, dám nhục nhã, thóa mạ mẹ tôi. Bà ấy là mẹ ruột của tôi, bất luận
kẻ nào có ý định xúc phạm bà ấy, tôi sẽ không ngần ngại liều mạng với kẻ đó. Về mấy chuyện linh tinh lang tang khác, dù cô có giở vô số mánh
khóe, tôi cũng chả hề hấn gì đâu. Như tôi đã nói, dẫu tôi và Tống Vực
phát sinh bao nhiêu vấn đề đi chăng nữa, thì đó là việc riêng của vợ
chồng tôi, không liên quan đến kẻ thứ ba trơ trẽn như cô. Cô thèm khát
anh ấy? Cứ tự nhiên sử dụng hết mọi vốn liếng để mồi chài, chèo kéo anh
ấy đi. Chúng ta sẽ cùng chống mắt nhìn xem kết cục của cô là gì: thành
công khiến anh ấy mủi lòng hay tự rước lấy nhục nhã ê chề?”
Dứt lời, Mục Táp đùng đùng sải bước tới cửa lớn. Tống Vực chưa kịp
vươn tay ngăn cản đã bị cô mở miệng chặn trước :“Đừng chạm vào em. Em
muốn