
i tâm, trở thành những hồi ức quý báu
suốt đời nhớ mãi không quên.”
Mục Táp nhếch miệng cười khẩy: “Vậy ra đây là lí do khiến chị cứ bám
víu anh ấy, mặc dù anh ấy đã kết hôn cùng tôi? Chị ở sau lưng tôi bày ra mấy chiêu trò ma mãnh, dùng đủ mọi cách quấy nhiễu hôn nhân chúng tôi?”
Mạc Tử Tuyền nở nụ cười nhàn nhạt, vẫn tự tin đến mức tự phụ:“Ngày
xưa, anh ấy yêu thương cưng chiều tôi hết mực. Chỉ cần là điều tôi mong
muốn, anh ấy luôn sẵn sàng đáp ứng, cho dù là mấy yêu sách oái oăm nhất. Tâm trí tôi vẫn nhớ như in mùa đông năm ấy, chúng tôi phát sinh cãi cọ
gay gắt. Tôi bực quá liền lao ra đường, chạy tới hồ phun nước ở quảng
trường thiên nga, không hề do dự nhảy ào xuống hồ. Và điều khiến tôi
sững sờ là Tống Vực cũng nhảy xuống theo tôi. Trong mắt mọi người xung
quanh, chúng tôi chẳng khác nào hai kẻ tâm thần vừa trốn khỏi bệnh viện. Họ hăm hở móc di động ra chụp hình, ghi lại khoảnh khắc chúng tôi điên
rồ. Chắc cô cũng không ngờ, người đàn ông phong độ ngời ngời như Tống
Vực lại có những hành động hết sức ấu trĩ.”
Ngón tay Mục Táp miêu tả theo đường cong miệng tách. Nước trà bên
trong bốc hơi nghi ngút, xuyên qua khe hở những ngón tay cô, tản
mạn trong không khí.
“Mà cũng đúng thôi, dù sao lúc đó, Tống Vực vẫn ở độ tuổi thanh niên
trai tráng, khó tránh khỏi kiêu ngạo tự mãn, luôn muốn chứng tỏ bản thân mình. Hai chúng tôi đều cứng đầu cứng cổ, nên cãi nhau như cơm bữa.
Trong mắt người khác, chúng tôi là một đôi oan gia như chó với mèo, luôn chầu chực xâu xé, công kích lẫn nhau. Nhưng thực chất ở những nơi riêng tư, chúng tôi lại thân thiết, gắn bó như keo sơn.” Mạc Tử Tuyền thoắt
đánh tiếng thở dài xa xăm,“Đáng tiếc đời không như là mơ, tai họa luôn
tiềm tàng xung quanh chúng ta. Sau này Tống Vực xui xẻo vướng vào vòng
lao lý, tôi bất đắc dĩ gả cho Tống Hạo, tình cảm chúng tôi đành đứt đoạn từ đấy. ”
“Tóm lại, chị muốn nói tôi biết, hai người hữu duyên vô phận?”
Mạc Tử Tuyền cười khẽ:“Đường đời lắm khúc quanh co, ẩn chứa biết bao
điều bất ngờ đang chờ ta khám phá. Cô dựa vào đâu để kết luận: chúng tôi hữu duyên vô phận? Cô cho rằng, bởi anh ấy đã cưới cô, nên tôi đánh mất cơ hội ư? Rất xin lỗi, tôi không tán đồng cách suy nghĩ của cô. Quan
niệm sống của Mạc Tử Tuyền tôi là không ngừng tranh đấu, chủ động giành
lấy những thứ mình yêu thích. Quan trọng nhất, trong từ điển của tôi
không hề tồn tại hai chữ ‘đường cùng’. Tuy lời nói thật khó tránh mích
lòng, nhưng tôi vẫn phải nói, tôi chưa bao giờ xem trọng hôn nhân của
hai người, cũng không tin nó có thể kéo dài.”
Mục Táp trầm mặc.
“Từ những ngày ngồi trên ghế nhà trường, loại con gái tầm thường hay
mơ mộng hão huyền mà theo đuổi anh ấy nhiều không đếm xuể. Tất nhiên,
anh ấy thẳng thừng từ chối. Chỉ mình tôi….là người con gái duy nhất biết được tính cách cũng như sở thích của anh ấy. Thứ gì khiến anh ấy thích
thú, anh ấy ghét cay ghét đắng cái gì, tôi đều nắm rõ đến tận chân tơ kẻ tóc .” Mạc Tử Tuyền chồm người lên trước, xoáy sâu ánh mắt Mục Táp, lí
nhí từng chữ,“Có lẽ chân tướng sẽ khiến cô cảm thấy thất bại ê chề. Có
điều, sự thật vẫn luôn là sự thật, mẫu phụ nữ anh ấy yêu thích khác xa
cô một trời một vực.”
“Vậy nên chị khẳng định, sớm muộn gì anh ấy cũng chán ngán tôi, sau
đó quay về bên chị, tiếp tục tình duyên dang dở ngày xưa?” Mục Táp phản
pháo,“Chị cảm thấy khả năng anh ấy yêu tôi so với khả năng anh ấy chấp
nhận quay về bên chị, khả năng nào chiếm ưu thế hơn? Mạc Tử Tuyền, bộ
chị không thấy bản thân chị tự tin quá lố à? Cứ cho cuộc hôn nhân của
chúng tôi gãy gánh giữa chừng, cũng không tới phiên chị đảm nhiệm vị trí hiện tại của tôi đâu. Nói đơn giản, xác suất Tống gia chấp nhận loại
chuyện này sẽ là bao nhiêu đây? Chẳng lẽ vì chị mà họ chấp nhận đánh đổi thể diện cả gia tộc, cam tâm chịu ánh mắt phỉ báng, rẻ rúng của người
đời.”
“Ối giời, cô em lo chi xa xôi thế. Yên tâm đi, chuyện nào cũng có
cách giải quyết của riêng nó. Về phần mẹ, chỉ cần tôi muốn, đại để không sớm thì muộn bà ấy sẽ đồng ý thôi.” Mạc Tử Tuyền chảnh chọe khoe
khoang,“Tôi có nhiều biện pháp lắm cơ.”
“Chị đừng quên, chướng ngại to nhất của chị vẫn còn sờ sờ ra đấy.”
Mục Táp lắc đầu,“Tôi tin tưởng, chỉ cần tôi không đề cập chuyện li hôn,
thì Tống Vực mãi nguyện ý sống cạnh tôi suốt đời, vậy thì mấy chiêu trò
quỷ quyệt của chị sẽ trở thành đồ bỏ. Có điều, tôi khá hiếu kì chị sẽ
dùng biện pháp gì để đối phó tôi đây? Khiến tôi vô duyên vô cớ biến mấy
trên cõi đời này à? Trừ biện pháp này ra, hình như chẳng còn gì cả.”
“Hai năm trước, tại câu lạc bộ Bắc Sơn, cô từng làm một việc khiến
người ta phấn khích đến nóng mặt. Không biết cô còn nhớ hay cô đã quên?” Ánh mắt Mạc Tử Tuyền lóe tia chế nhạo.
Mục Táp sững người, bất giác co tay thành nắm đấm, song cô không ngần ngại ‘đấu mắt’ với Mạc Tử Tuyền :“Chị luôn điều tra tôi hả? Té ra dùng
biện pháp ‘chó săn’ cũ kĩ.”
“Cũ hay mới chỉ là thứ yếu. Quan trọng là kết quả thu được kìa. Tiện
thể báo cô biết, mẹ đã nhìn thấy những hình ảnh ‘cởi mở’ của cô đấy,
đương nhiên mẹ thất vọng tr