
hành gánh nặng cho anh, vô duyên bắt buộc anh thực hiện nhiệm vụ vô cùng bất đắc dĩ. Nói cách khác, cô
không cần một người chồng ‘ép dạ cầu toàn’.
Cô cảm thấy mình đã sai lầm. Đáng nhẽ cô không nên yêu anh, càng
không nên yêu đến độ trầm luân mê đắm, dẫn tới hậu quả bản thân bị hoang tưởng nặng, để bây giờ vô phương quay đầu.
Ngửa mặt nhìn lên, đôi mắt cô đỏ kè, chua chát cay xè. Tóc mái cô ướt sũng, nước từ trên trán thi nhau rơi lỏng tỏng.
Cô vươn tay vơ đại cái khăn lông. Lúc khăn lông cọ xát khuôn mặt, cô
liền ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Tống Vực. Ý thức mình lấy nhầm
khăn anh, cô hấp tấp trả về chỗ cũ.
Mục Táp ra ngoài, thấy anh đứng sừng sững trước cửa toilet. Anh phát
hiện trên đôi má cô in hằn dấu tích những giọt nước mắt, bèn theo phản
xạ giơ tay, lại bị cô kịp thời né tránh.
Anh đành thu hồi cách tay lơ lững giữa không trung.
“Làm phiền anh nhường đường một chút.” Cô nóng nảy muốn đi, còn anh đứng vững như bức tường thành.
“Làm ơn tránh đường” .
“Táp Táp” Anh thình lình kéo mạnh cổ tay cô, ghì chặt cô trong vòng ôm nóng bỏng: “Em đừng như vậy.”.
Cô ngọ nguậy, vùng vẫy, cố gắng dùng đôi tay ngăn trở sự động chạm,
tiếp xúc giữa hai thân thể. Anh không ngại cùng cô thi gan đấu lực. Cô
càng đẩy, anh càng tiến. Đôi tay anh siết khít khao vòng eo thon thả.
Trước sự kháng cự gan lì của cô, anh chau sát cặp chân mày, ngữ khí
thoắt hằn học: “Anh hỏi em, anh đã nói sai điều gì? Anh luôn khẳng định, em là người phụ nữ anh muốn sống chung cả đời. Chúng ta sẽ ở mãi bên
nhau. Sự quyến luyến, yêu thích mà anh dành cho em ngày càng ấp ủ, lên
men theo chuyển động thời gian. Như vậy vẫn chưa đủ sao?”.
“Không đủ.” Mục Táp kiên định nói: “Còn lâu mới đủ.”
“Thế em muốn gì nữa?”
“Em muốn anh yêu em. Nếu anh không thể chỉ yêu duy nhất mình em,
không thể yêu em nhiều như em yêu anh, thì em mãi cảm thấy không đủ.”
Đôi mắt cô trong trẻo, phát ánh quang sáng ngời, biểu hiện quật cường, ẩn chứa ương ngạnh, thêm phần cố tình gây sự.
‘Phựt’ một tiếng, dây thần kinh nắm giữ lí trí lần nữa đứt đoạn, Tống Vực nổi khùng, dữ tợn cúi đầu cắn xé môi cô. Cô né tránh, anh hung tợn
gầm tên cô, như thể đang gửi thông điệp cảnh cáo, đe dọa. Sau, tay anh
bóp chặt gáy cô, đầu lưỡi hành động xấc xược khắp khoang miệng cô. Anh
dồn toàn bộ sức mạnh vào nụ hôn thô bạo, tựa như muốn thông qua nó để
trút bỏ lửa giận ngút trời. Đầu lưỡi anh ngang tàng càn quét mọi chướng
ngại, hồ như muốn đâm sâu xuống tận tâm hồn cô.
Lần đầu tiên Mục Táp trải nghiệm nụ hôn lỗ mãng như thế, răng nanh
cùng răng nanh va chạm tóe máu. Bộ râu lún phún dưới cằm anh đâm xước da thịt cô. Đôi môi cô thì khỏi bàn tới, thảm thương không tả nỗi. Ngay cả da đầu cũng đau rát dữ dội.
Chiếc hôn bạo lực, thấm đẫm máu tươi kéo dài vô cùng tận, Tống Vực
cũng dần lấy lại bình tĩnh. Lúc buông cô ra, anh giật mình phát giác,
trong tay anh là chùm tóc đen nhánh.
“Tống Vực.” Mục Táp lau khóe miệng cơ man là máu, nhìn chằm chặp
gương mặt đối diện vẫn chưa tan hết vẻ điên cuồng, cô cực kì bình
tĩnh“Em đã nói hết những điều cần nói. Anh nên suy nghĩ cẩn thận kĩ
lưỡng, xem mình có thể sinh hoạt cả đời với một người phụ nữ vô lí, bốc
đồng như em hay không. ”
Giờ nghỉ trưa của một ngày cách một tuần sau, Mục Táp cần photo tài
liệu, rủi thay máy photocopy của công ty bị hư đột xuất. Cô nhìn đồng
hồ, áng chừng thời gian nghỉ vẫn còn hòm hòm, bèn đi tới văn phòng đối
diện để photo.
Lúc trở về, cô vừa bước lên bậc thềm đá, tia sáng nơi khóe mắt chợt
lướt qua một thân ảnh quen thuộc. Cô nghiêng mặt, nom Mạc Tử Tuyền đang
nhìn cô chăm chú.
Tiết trời mùa đông rét lạnh căm căm, thẩm thấu qua da thịt, buốt giá
tận xương tủy, Mạc Tử Tuyền mặc chiếc áo khoác lông dê màu đen dài qua
gối, mái tóc búi cao đơn giản, tay cầm chiếc ô màu tuyết trắng. Hai màu
đen trắng tương phản gây sự chú ý cao, thu hút nhiều ánh nhìn. Chị ta
lặng yên đứng đấy khiến Mục Táp liên tưởng đến thân cây đìu hiu, trơ
trọi chìm ngập trong lớp tuyết băng giá, toàn thân toát lên hơi thở
trong veo mà lạnh ngắt.
Mạc Tử Tuyền cong khóe miệng, chủ động lên tiếng: “Tìm chỗ nói chuyện chút nhé.”.
Một tay Mục Táp nâng tài liệu, tay kia nhét chìa khóa vô túi, cô hất
cằm về phía quán ăn ngay cạnh công ty: “Chúng ta qua đó đi.”
Quán ăn này bán các món mì Nhật Bản. Giữa trưa, quán tương đối vắng
vẻ, khắp không gian dặt dìu những giai điệu lãng mạn trữ tình. Mục Táp
và Mạc Tử Tuyền chọn ngồi vị trí gần cửa quán nhất.
Người phục vụ bưng lên hai tách trà nóng. Mục Táp nhẹ giọng nói cảm
ơn. Cô cầm tách trà nhấp một ngụm, đoạn hỏi thẳng:“Chị định nói chuyện
gì với tôi? Có liên quan Tống Vực à?”
Mạc Tử Tuyền đẩy tách trà trước mặt ra xa, đánh giá Mục Táp bằng ánh
mắt vừa đa đoan vừa thâm trầm. Lát sau, chị ta ôn tồn cất tiếng:“Ngày đó đã bị cô bắt gặp, giờ tôi cũng xin nói thẳng. Tôi thích Tống Vực. Từ
năm mười ba tuổi, tôi đã thích anh ấy. Đương nhiên anh ấy cũng rất thích tôi. Chúng tôi từng cùng nhau trải qua khoảng thời gian tươi đẹp nhất
của đời người, đủ để khắc cốt gh