
àn trề. Về phần Tống Vực, tôi nghĩ anh ấy
chẳng thèm bận tâm đâu nhỉ. Nếu yêu cô, thử hỏi anh ấy có chấp nhận nổi
thời quá khứ đầy ‘sống động’ đấy không? Trang điểm đậm lè đậm lét, ăn
mặc hở hang nhìn phát lạnh, bạo dạn ngồi trên đùi khách làng chơi, ưỡn
ẹo tiếp rượu người ta. Đã vậy còn để bị chụp hình, quay phim lại. Mà đây chỉ là những chuyện chính mắt chúng tôi nhìn thấy thôi đấy, chứ sau đó, cô có làm ra mấy chuyện kích thích ở mức độ cao hơn không? Quả thật
chả ai biết được?”
Máu nóng tức thời vọt thẳng lên đỉnh đầu, đôi tay Mục Táp phát cơn
run lẩy bẩy. Cô ráng sức dằn lửa giận đang cháy phừng phực xuống đáy
lòng, gằn từng tiếng:“Chị rãnh rỗi quá thì cứ thoải mái điều tra tiếp
đi. Tôi dám lấy đầu mình ra đảm bảo, chị có điều tra cả đời cũng chẳng
tìm ra. Bởi tôi hoàn toàn trong sạch. Chị muốn hất nước bẩn lên đầu tôi
ư? Chỉ sợ phí công vô ích.”
“Lại nữa, sao cô không lĩnh hội được điểm mấu chốt của vấn đề nhỉ? Cô trong sạch hay dơ bẩn mặc xác cô, tôi chả buồn quan tâm. Cái tôi hứng
thú là những nhận xét, phán đoán của mọi người về mấy tấm ảnh hay đoạn
phim của cô kia kìa.” Mạc Tử Tuyền nói,“Trước giờ, Tống Vực cực kì phản
cảm mấy chuyện như thế. Nếu anh ấy chất vấn cô, chứng tỏ anh ấy ít nhiều đặt cô trong lòng. Nhưng nếu anh ấy quyết định nhắm mắt làm ngơ, thì
quá rõ ràng, anh ấy khinh thường, ghét bỏ cô vô cùng. Mục Táp à, nền
móng tình cảm của hai người quá yếu ớt, hầu như chẳng có. Cô nghĩ thử
xem, hôn nhân không tình yêu thì có thể chịu đựng, chống chọi được bao
nhiêu áp lực, sóng gió đây? Cô nên nhớ, sự tín nhiệm được thành lập
trong khoảng thời gian rất dài, nhưng chỉ cần một giây, nó đã có thể sụp đổ.”
“Dẫu hôn nhân của tôi và Tống Vực xuất hiện hàng vạn hàng tỉ vấn đề,
thì cũng là chuyện riêng của vợ chồng chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình
giải quyết, không cần một kẻ ngoài cuộc như chị xía mũi vào. Mạc Tử
Tuyền, tôi thành thật khuyên chị đừng sống trên mây nữa, nhanh nhanh đáp xuống mặt đất đi thôi. Hễ mở miệng là chị lố bịch khoe khoang bản thân
mình hiểu rõ con người Tống Vực. Vậy chị cho tôi hỏi, Tống Vực phản cảm
nhất điều gì? Chính chị buông tay, phản bội anh ấy trước, khiến anh ấy
nhục nhã ê chề, thế mà chị vẫn ngu ngốc hoài vọng cùng anh ấy nối lại
tình xưa? Thêm nữa, chị dựa vào đâu để tự tin phát biểu anh ấy vẫn còn
tình cảm với chị? Chỉ bằng quãng thời gian tốt đẹp đã chìm sâu vào dĩ
vãng? Mạc Tử Tuyền, chúng ta đang sống ở hiện thực, chứ không phải trong tiểu thuyết lãng mạn đâu nhé. Đừng đánh đồng Tống Vực với mấy anh chàng nam chính si tình. Nói chị nghe, chính miệng anh ấy thừa nhận với tôi,
anh ấy đã hết sạch tình cảm với chị từ lâu rồi. Và tôi tin tưởng, anh ấy chả thèm dối gạt tôi mấy chuyện vớ vẩn liên quan tới chị đâu. À phải,
chị khỏi cần tốn chất xám bày ra mấy trò khiêu khích, ly gián tẻ nhạt
nữa. Còn chị muốn thăm dò, tra xét, bóc mẽ quá khứ của tôi thì cứ tự
nhiên. Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không tin chị có thể tóm được
nhược điểm của tôi. Nếu thời gian chị quá dư dả, thì chị cứ việc lãng
phí đi”
Di động trong túi đột ngột đổ chuông, Mục Táp lấy ra nhìn, lướt nút trả lời, tiện thể đứng dậy, quay đầu bỏ đi một mạch.
Mạc Tử Tuyền đờ đẫn ngồi tại chỗ, tận đến khi hai tách trà lạnh tanh lạnh ngắt, chị ta mới hồi hồn, kêu người phục vụ tính tiền.
Ra khỏi quán ăn, Mạc Tử Tuyền tình cờ nhìn thấy bóng dáng bản thân
phản chiếu qua tấm kính của cửa quán. Chị ta bỗng dưng nhớ lại ngày Tống Vực phát điên buông lời thóa mạ, sỉ nhục chị ta. Nhất thời trái tim như bị gai đâm, chị ra rũ mắt, tay run run bóp chặt cán ô.
Chiều hoàng hôn, Tống Vực lái xe tới đón Mục Táp. Suốt đường về, bọn họ đều im thin thít.
Từ sau ngày Mục Táp tỏ rõ chính kiến lập trường, hai người tự dưng
lâm vào tình cảnh chiến tranh lạnh, hiếm khi trao đổi tiếp xúc
cùng nhau. Cô không nói thêm gì nữa, và anh đáp trả cô bằng cách ngậm
chặt miệng. Sau khi về nhà, bọn họ việc ai người nấy làm. Buổi tối, cô
thường đi ngủ trước, anh thì rạng sáng mới ngã mình nằm một tí. Giữa lúc chập chờn, cô tựa hồ nghe thấy tiếng thở khẽ khàng của anh vang sát bên tai.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh từng nói, anh cần một người vợ biết điều
và hiểu lí lẽ. Nếu cô giận dỗi, anh cũng không hao tốn thời gian để dỗ
dành cô đâu. Anh quả thật nói là làm, khoảng thời gian này, từ miệng anh chớ hề thốt ra bất kì một chữ ngọt ngào hay bùi tai nào cả. Tuy nhiên
cô thà rằng như thế, chứ không cần nghe những lời nói có cánh mà chẳng
thật lòng.
Hằng ngày chạy ngang qua cửa hàng bán thức ăn nhanh, anh sẽ dừng xe, vào mua hai phần, thay thế bữa ăn tối.
Về nhà, mỗi người ngồi một góc tự xử lí phần ăn, rồi như thường lệ,
bọn họ tặng nhau quả ‘bơ’ to tướng, tự tìm khoảng không gian riêng cho
mình.
Hôm nay Mục Táp vừa tắm xong, khoác áo choàng tắm ra ngoài thì thấy
Tống Vực ngồi trên sô pha. Anh dang rộng hai tay đặt trên lưng ghế, đầu
ngẩng lên cao, hồ như đang trầm ngâm, suy tư điều gì.
Anh quay đầu, ánh mắt mê mải đăm đắm nhìn cô. Giây tiếp theo, tầm mắt anh chuyển dời xuống bàn chân cô.
“N