
yển, khác xa lúc ban đầu. Tống Vực, em yêu anh. Ít nhất cho đến ngày hôm
qua, em có thể tự tin nói với bản thân, nói với mọi người trên thế giới, rằng em yêu anh rất nhiều. Nhưng hiện tại, em chùn bước. Bởi em sợ hãi, sợ anh sẽ cười chê em ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình, tham lam
vô độ….”
‘Ý em là gì?” Cảm xúc nhường chỗ lí trí, Tống Vực quay về dáng vẻ của chuyên gia đàm phán.
“Em chỉ là người phụ nữ bình thường. Một khi rơi vào tình yêu, thâm
tâm em sẽ tự nhiên phát sinh dục vọng, khát khao chiếm hữu. Ngày qua
ngày, em sẽ càng trở nên tham lam, thậm chí hẹp hòi tính toán chi li. Em sẽ bắt đầu để ý, so đo việc anh đối tốt với em, nguyên nhân là do anh
làm đúng trách nhiệm một người chồng, chứ không xuất phát từ tình cảm
đơn thuần.” Mục Táp thẳng thừng bộc bạch: “Nói cách khác, em không dám
đối mặt sự thật…anh không hề yêu em.”
Bầu không khí trong phòng như thể ngưng tụ, đặc quánh lại, hết sức
ngột ngạt. Cô nói xong chữ cuối cùng, căn phòng tĩnh lặng đến mức hai
người có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Tống Vực lần nữa duỗi cánh tay, nhẹ nhàng nắm tay cô. Bàn tay họ lồng ghép vào nhau, hơi ấm giao hòa, triền miên thắm thiết.
“Anh sẽ học cách yêu em.”
“Anh muốn học cách yêu em?” Mục Táp thẫn thở hỏi lại,“Tại sao thế ạ?
Tình yêu được dẫn xuất từ nơi sâu thẳm tâm hồn mỗi người. Nó phát sinh
một cách tự nhiên không gò ép. Trong tình yêu, không tồn tại người dạy
hay kẻ học, chỉ tồn tại hai trái tim, hai tâm hồn luôn hướng về nhau.
Giờ đây anh lại nói sẽ học cách yêu em. Tống Vực, em không cần anh ban
phát tình yêu đâu nhé. Anh đừng làm như bản thân anh đang gồng gánh một
nhiệm vụ vô cùng bất đắc dĩ. Em thà nghe anh từ chối, chứ tuyệt không
cần anh bố thí lòng thương hại.”
Giọng nói cô bỗng chốc vỡ vụn, khóe môi chếch thành nụ cười tự giễu:
“Đúng rồi, ngày xưa anh yêu Mạc Tử Tuyền, cũng cần phải học sao?”
“Em không giống Mạc Tử Tuyền.” Tống Vực đáp.
“ Chính xác không giống.” Mục Táp lạnh lùng nói,“Trong lòng anh, chị
ta là sự tồn tại đặc biệt. Bởi vậy, anh năm lần bảy lượt dung túng chị
ta, ngầm bao dung những hành vi quá quắt của chị ta. Hơn nữa, chị ta dễ
dàng chi phối cảm xúc anh, khiến anh tức giận mụ mị đầu óc. Nếu không
nhờ chị ta, làm sao em có cơ hội mở mang tầm mắt, chứng kiến bộ dạng anh mất kiểm soát. Tống Vực, em không ngờ người đàn ông trầm tĩnh, lỗi lạc
như anh, cũng có một mặt điên cuồng như thế. Và điều khiến em triệt để
thất vọng…là trước mặt em, anh luôn cố ý che giấu con người thật. Đường
đường là vợ anh, vậy mà em không thể tường tận con người chân chính,
hoàn chỉnh của anh”
Tống Vực siết chặt tay cô, bải hoải nở nụ cười nhạt nhẽo:“Táp Táp, em làm ơn đừng phức tạp hóa vấn đề. Em nghĩ anh rãnh rỗi, dư thịt thừa mỡ
đến mức đi đóng phim, diễn kịch ngay trong chính đời sống thường nhật à? Ở cạnh em, anh luôn thể hiện bản chất con người mình. Em yên tâm, không hề có lớp mặt nạ nào đâu.”
“Thế à?” Mục Táp cười trừ, dùng sức rút tay về,“Tiếc quá, em bất tài
trong việc nhận biết con người anh. Em chỉ biết Mạc Tử Tuyền có khả năng điều khiển cảm xúc anh, dễ dàng khiến anh phát hỏa. Anh vì chị ta mà
gây ra những hành động khiến em ghê tởm.”
Dứt lời, cô đứng phắt dậy, cự tuyệt cùng anh tranh luận tiếp.
Cô lên lầu, vô phòng, đi thẳng vào toilet, vặn vòi nước, liên tục hất nước lên mặt. Cô ngẩng đầu, ngắm nhìn diện mạo bản thân qua tấm gương
sáng tỏ. Ánh mắt cô u ám, hẫng hụt cực điểm, tựa như một đứa bé vô tình
đánh mất món đồ chơi yêu thích nhất.
Đánh mất đồ chơi, có lẽ đứa bé sẽ buồn bã, ủ ê không buồn ăn uống,
nhưng nỗi buồn ấy sẽ chóng vánh qua đi. Còn cô đánh mất vọng ước tương
lai, để rồi bao nỗi hoang mang, thất thểu, cô biết tỏ cùng ai đây?
Cô tự mình đa tình, thầm nhủ Tống Vực cũng yêu cô. Vì nếu không yêu,
anh sẽ không ân cần chăm nom chu đáo, săn sóc cô đến từng tiểu tiết nhỏ. Hễ là điều cô muốn, anh sẵn lòng đáp ứng. Anh giam cô trong ảo giác
‘muốn gì được nấy’, khiến cô cứ tự huyễn hoặc bản thân.
Giờ đây cô mới vỡ lẽ, muộn màng hiểu thấu tình cảm anh. Tâm trí cô
chợt tái hiện những hình ảnh mặn nồng, ân ái của họ suốt thời gian qua.
Rồi bỗng dưng, hình ảnh anh tốc váy Mạc Tử Tuyền tựa như cơn lốc xoáy
cuồn cuộn, gào thét cuốn phăng hết thảy. Trong chớp mắt, tinh thần và
thể xác cô như thể bị vây bủa dưới tầng bầu trời âm u, xám ngoét, mất
hút sự sống, lạc lõng trong cõi hoang liêu, cô độc.
Cô chúi đầu xuống bồn rửa tay, góp nhặt từng hơi thở nhọc nhằn, nước mắt bung khỏi tuyến lệ, lã chã rơi tí tách.
Anh nỡ nào nói câu sẽ học cách yêu cô. Anh đâu biết, đời này cô dị ứng cùng cực hai chữ ‘học tập’.
Tỷ như thời cắp sách tới trường, hầu hết các bạn nhỏ đều hùng hồn ‘hẹn đẹp như mơ': em hứa sẽ chăm chỉ học tập, trở thành con ngoan trò giỏi, giúp ích cho gia đình xã hội. Thế nhưng, trong vô vàn những lời hứa học tập ấy, có bao nhiêu lời là thật, bao nhiêu lời chỉ giống như ong bướm vờn hoa, đậu rồi lại bay, nhằm ứng phó, lấy lòng thầy cô và bố mẹ – những người có thói quen áp đặt bọn
nhỏ.
Cô không muốn tình yêu của mình tạo t