
Tống Vực buông tay cô, tay anh chuyển mục tiêu, ôm nhẹ bờ vai cô, ngữ khí trịnh trọng:“Anh thật lòng xin lỗi em vì chuyện hôm qua. Anh giận
quá mất khôn, hành động hồ đồ, không kịp suy xét. Em tức giận là đúng.
Tối nay có thời gian, vợ chồng ta cùng nói chuyện rõ ràng nhé. Em cứ
việc đề xuất yêu cầu, anh sẽ cố gắng đáp ứng.”
“Trễ giờ rồi, em phải vào đây. Có chuyện gì để sau hẵng nói.” Mục Táp nghiêng người, né tránh tay anh.
Tống Vực hiểu phần nào nỗi băn khoăn của cô, cũng không muốn làm cô
khó xử trước cửa công ty, nên anh thu tay:“Vậy em hãy hứa, đêm nay em sẽ về nhà nhé, đừng ở khách sạn, lẩn tránh anh nữa. Tan tầm anh tới đón
em.”
Mục Táp chẳng nói chẳng rằng, lách qua người anh, đi nhanh vô công ty, đầu không buồn ngoảnh.
Tống Vực đứng chôn chân tại chỗ. Lát sau, người qua người lại tấp nập trước cửa công ty. Ai ai cũng ngưng mắt liếc nhìn anh một cái. Bấy giờ, anh mới hồi hồn, xoay người lên xe.
Hôm nay hiệu suất làm việc của Mục Táp cao ‘kinh khủng’. Cô dứt điểm
gọn ghẽ hai bản kế hoạch hoành tráng, đề xuất thêm ba ý tưởng mới mẻ,
độc đáo. Thời gian còn lại, cô dọn dẹp bàn làm việc. Cô dùng khăn nhúng
nước, lau mặt bàn sạch bong kin kít, đoạn sắp xếp lại tài liệu và dụng
cụ văn phòng, tẩn mẩn cầm bông gòn chùi sạch laptop, thậm chí không
buông tha bất kì một khe hở nhỏ, cuối cùng, tưới nước lọ hoa đã héo hon
gần một tháng.
Tan tầm cô tần ngần một lúc mới chịu đi về. Quả nhiên vừa bước qua
cửa công ty, cô đã trông thấy chiếc xe của Tống Vực đậu chình ình trước
mắt mọi người. Anh chễm chệ ngồi trong xe, nhìn cô bằng ánh mắt sáng
quắc.
Cô lừng khừng, hết thở ngắn rồi thở dài, sau cùng quyết định tiến tới, mở cửa lên xe.
Điều hòa trong xe phà hơi ấm dễ chịu khiến người ta thư thái. Mục Táp tự nhiên cởi khăn quàng cổ, tháo bao tay, đặt gọn sang một bên. Suốt
quá trình, cô lo việc cô, anh tập trung ngắm nghía cô.
“Tìm chỗ ăn cơm nhé?” Anh đề nghị.
“Thôi khỏi.”
“Vậy chúng ta về nhà.” Anh bẻ tay lái, chiếc xe từ từ di chuyển.
Suốt dọc đường, hai người đều câm như hến.
Về nhà, Tống Vực chủ động nấu bữa tối. Anh lục tục trong bếp, gây ra
tiếng động không nhỏ, song chỉ bê lên hai bát sủi cảo ăn liền. Bởi hiểu
sở thích của cô, nên anh cố ý bỏ vào bát cô nhiều tảo biển và tôm khô.
Họ ngồi đối diện, từ tốn ăn hết sủi cảo. Sau, Tống Vực đứng dậy, dọn
bát xuống bếp, dùng khăn giấy lau sạch bàn, ngồi xuống, thẳng thắn đề
nghị: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Bàn luận chuyện hôm qua anh làm à?” Ngữ khí Mục Táp không giấu nổi
sự nhạo báng,“Báo trước anh biết, em chứng kiến đầu đuôi sự việc, nên
anh đừng nói, rằng em nhìn lầm hay mắt em có vấn đề đấy nhé.”
“Em không hề nhìn lầm, anh xác thực đã hành động hàm hồ, bậy bạ.” Đôi tay anh đan vào nhau, đặt trên bàn, giọng nói nghiêm trang khác
thường,“Tuy nhiên anh không hề có ý đồ gì với Mạc Tử Tuyền cả. Ngày hôm
qua, giây phút anh nghe cô ta nhắc anh Tống Hạo, đầu óc anh như thể đột
ngột nổ tung, đại não trì trệ, để mặc cảm xúc cuộn trào bùng nổ, câu chữ chưa qua xử lí, cứ thế tuôn tràn.”
Mục Táp lặng thinh nghe anh biện bạch.
“Anh biết đứng trên lập trường của em mà phán xét, bất kể hành vi hay lời nói của anh đều bị quy vào tội hạ lưu, bỉ ổi. Nếu là em, anh cũng
khó chấp nhận. Thế nên anh thật lòng xin em tha thứ, vì anh đã nhỡ không tôn trọng em.”
“Anh chỉ cần trả lời em hai vấn đề.” Mục Táp xen ngang lời anh bào
chữa: “Thứ nhất, anh còn tình cảm với Mạc Tử Tuyền không? Tống Vực, nếu
anh còn tôn trọng em, còn xem em là vợ, thì nhất định phải trả lời thành thật.”
“Không hề.” Anh ngửa người ra sau, lưng dựa thành ghế, tầm mắt thủy
chung dừng trên khuôn mặt cô,“Táp Táp, tình cảm của anh với cô ta đã sớm chấm dứt. Tống Vực anh chẳng phải tình thánh mà nhớ mãi không quên một
người phụ nữ. Với anh, cô ta thuộc về vùng quá khứ đầy rẫy lớp bụi mờ.
Anh thậm chí lười chả buồn nhớ. ”
“Vậy em thì sao? Tình cảm của anh với em là gì?” Mục Táp hỏi ngay sang vấn đề thứ hai.
Ánh mắt Tống Vực trống rỗng trong một giây ngắn ngủi. Ánh mắt ấy quá
thâm trầm khiến cô không tài nào thấu tỏ. Anh tựa hồ đắn đo suy ngẫm,
tìm câu trả lời thích hợp nhất, lâu sau anh đáp:“Em là vợ anh. Là người
phụ nữ duy nhất anh muốn chung sống suốt đời.”
Luồn khí lạnh buốt theo đầu ngón tay lủi khắp toàn thân Mục Táp. Một
lần nữa, cô cảm giác bản thân quá thất bại. Cô chỉ là vợ anh. Chữ ‘vợ’
trong miệng anh biểu thị một thân phận, một trách nhiệm, một danh hiệu
mà thôi.
Anh xác thực không lừa cô, hoàn toàn có sao nói vậy. Song cô hồ như
phải vận dụng toàn bộ dũng khí mới có thể tiếp nhận sự thật. Trái tim cô toác khe hở nhỏ, mở đường cho vô số tạp niệm xâm chiếm từng tấc từng
tấc một….Cô gắng gượng lấy lại bình tĩnh: “Quả nhiên là thế. Em đơn giản chỉ là vợ anh. Anh cưới em vì muốn dứt khoát buông bỏ, đoạn tuyệt quá
khứ để bắt đầu cuộc sống mới.”.
Tống Vực duỗi tay, nắm nhẹ đầu ngón tay cô. Mục Táp tức khắc thụt tay về. Cô cố tình phớt lờ vẻ bất mãn nơi anh, nói tiếp“Anh vốn thông minh, nên ắt hẳn đã sớm nhận ra, tình cảm em trao anh….từ lâu đã biến chu