
ọ,
mặc họ an bày sắp xếp. Chính anh cũng biết điều đó .” Ngữ khí Mạc Tử
Tuyền chất chứa sự ảm đạm, nhạt nhòa, tựa như lớp bụi mờ phủ trên sàn
nhà.
Tim Mục Táp bỗng dưng đánh thót. Đôi mắt cô xuyên qua khe hở, nhìn
thấy Mạc Tử Tuyền đang đứng khoanh tay, quay lưng về phía cô. Hiển
nhiên, trong phòng còn có sự hiện diện của một người, là người cùng chị
ta trò chuyện.
Trước giờ, trực giác của phụ nữ luôn nhạy cảm khác thường. Tuy tầm
nhìn hạn hẹp, Mục Táp không thể thấy diện mạo người kia, nhưng cô thừa
sức phán đoán…
Nghe lén là một hành động đáng lên án, nhưng cô phát hiện, hai chân
mình như bị đóng đinh tại chỗ. Năm ngón tay đã cong lên, toan gõ vào
cánh cửa, song cuối cùng, cô yên lặng thu về.
“Anh nhẫn tâm đối xử với em như thế? Tống Vực, chẳng lẽ anh đã quên
quá khứ của chúng ta ?” Mạc Tử Tuyền đột nhiên quát lớn, giọng nói run
run, nghe qua rất phức tạp, có hối tiếc, có phẫn hận và cả không cam
lòng.
Mạc Tử Tuyền gào xong, bên trong lại im phăng phắc, hồ như có thể nghe thấy tiếng động lưu chuyển của đám bụi mờ.
Thời gian ậm ạch lướt đều, mãi lâu sau, Mục Táp mới nghe âm thanh giọng nói Tống Vực, anh thờ ơ ‘hừ’ một tiếng.
Thái độ bàng quan của anh chọc điên Mạc Tử Tuyền. Chị ta buông thõng
hai tay, xăm xăm tới gần anh, cất giọng the thé:“Anh cũng khinh miệt em
hả? Nghĩ em là kẻ thấy người sang thì bắt quàng làm họ, thậm chí trơ
tráo dấm dúi qua lại với hai anh em nhà anh, mất hẳn liêm sỉ tự trọng
sao? Anh thật sự đánh giá em là loại người thế ư?”
“Đâu ai nguyện lòng quan tâm em, cũng chẳng người nào chịu đứng trên
lập trường của em mà suy xét. Với Mạc gia, em chẳng qua là công cụ giúp
họ trao đổi lợi ích. Họ vẽ vời, thêm thắt cho em bề ngoài cao sang, chói lọi, nhưng thực chất bên trong trống rỗng. Khi xưa anh gặp chuyện không may, em sống trong hoảng loạn sợ hãi, nào có dũng khí đương đầu với bao khó khăn, thử thách. Lúc ấy, bên em chỉ còn Tống Hạo. Anh ấy nguyện ý
che chở, bảo vệ em….Tống Vực, bất kì ai ở vào hoàn cảnh của em, đều
không có sự lựa chọn thứ hai.”
Ngoài cửa, Mục Táp cúi gằm mặt, nhìn lom lom sàn nhà lát hoa văn tinh tế, cổ họng đặc nghẽn.
“Huống chi, anh ít nhiều cũng có lỗi lầm” Giọng nói Mạc Tử Tuyền gần
như nức nở, chị ta bắt buộc tạm dừng nói, vài giây sau mới tiếp tục:
“Trước kia, đã bao giờ anh cố gắng phấn đấu vì tương lai chúng ta chưa?
Hay ngay từ đầu, chỉ mình em ráng níu kéo, gìn giữ mối quan hệ này. Tuy
anh luôn đối tốt với em, nhưng không bao giờ trao em lời hứa hẹn chắc
chắn. Ở bên anh, em vừa lo vừa sợ, vì tương lai phía trước luôn là ẩn số vô định?”
Khóe mắt chị ta đỏ hoe: “Anh trách em phản bội anh, quay lưng đi theo Tống Hạo, khiến anh nhục nhã. Vậy nên, giờ đây anh định đáp trả cả vốn
lẫn lời, quẳng cho em sự nhục nhã gấp bội? Anh ích kỉ khoái chí mình
anh, không hề băn khoăn cảm thụ của em ư? Khi em bất lực trơ mắt nhìn
anh sóng đôi cùng người phụ nữ khác, nhìn cô ta quang minh chính đại ở
cạnh anh, ruột em đau như cắt, nước mắt chảy ngược vào tim, anh biết
không? Nếu trả thù là mục đích của anh, vậy em xin chúc mừng, anh thành
công lắm đấy.”
Tống Vực dửng dưng xem chị ta tự biên tự diễn trò.
Mạc Tử Tuyền không chịu nổi bộ dạng điềm nhiên như không của anh, bèn nghiến răng nghiến lợi hỏi:“Anh thích cô ta sao? Thật sự thích rồi hả?”
“Chị dâu, tôi không có nhiệm vụ khai báo tình cảm của mình cho chị
biết.” Ngữ điệu anh trầm thấp, không biểu lộ bất kì cảm xúc nào, như thể tảng băng chìm nghỉm giữa đáy hồ, dần dần tỏa hơi lạnh giá.
“Thế nên em mới nói, anh luôn tự lừa mình dối người.” Mạc Tử Tuyền hồ hởi, sấn sổ áp sát anh, đôi mắt lúng la lúng liếng,“Nếu anh hoàn toàn
quên em, hà cớ gì không trực tiếp nói với em, anh thích cô ta, và trong
mắt anh, em chẳng còn tí tẹo phân lượng.” Nói đoạn, bàn tay chị ta ngứa
ngáy, liền sỗ sàng trên vai anh, ánh mắt lai láng tia say mê,“Anh còn
nhớ vào một đêm lãng mạn, chỉ có chúng ta cùng cát vàng biển trắng. Hôm
ấy, dưới sự chứng giám của muôn nghìn vì sao lấp lánh, anh trịnh trọng
tuyên bố, anh nguyện ý hái sao dâng tặng em, còn hứa sẽ bảo vệ em suốt
đời. Tống Vực, trí nhớ anh nổi tiếng siêu phàm, ắt hẳn vẫn chưa quên,
đúng không? Hoặc là, anh không dám nhớ?!”
Trong phòng lập tức vang tiếng động. Ngoài cửa, Mục Táp trông thấy
thân thể Mạc Tử Tuyền thoáng lảo đảo, đôi chân chị ta lui về sau mấy
bước, nhưng lại cấp tốc tiến lên.
“Em không yêu Tống Hạo.” Mạc Tử Tuyền ghì chặt tay Tống Vực, cả người rúc trong ngực anh, giọng điệu càng lúc càng gấp gáp, ấp ủ luồn khoái
cảm độc địa,“Những lúc ở cạnh Tống Hạo, em tự dùng liệu pháp thôi miên,
ép mình nghĩ anh ấy là anh, chỉ có thế mới cảm thấy dễ chịu. Em biết,
đời này em nợ Tống Hạo nhiều lắm, bởi em chưa bao giờ thực hiện đúng
trách nhiệm của một người vợ hiền. Thậm chí, ngày anh ấy đột tử, em lại
thở phào nhẽ nhõm, vì bản thân đã được giải thoát. Em chưa chia sẻ bí
mật này cùng ai cả…Em nghĩ, anh ấy chết rồi, vậy em có thể an tâm chờ
anh quay về. Vì thế em lựa chọn ở lại Tống gia, tình nguyện trôi qua
tháng ngày cô liê