
ảo mộ, con có thời gian thì đi cùng mẹ đi.”
Mục Táp ngẫm nghĩ, mẹ chồng gọi cô ra ngoài, hẳn là có điều muốn nói, cô liền nhận lời bà.
Ngày hẹn là thứ bảy. Hôm đó, công ty Tống Vực có buổi hội nghị, nên
anh đi làm từ sớm. Mục Táp ở nhà thay quần áo, ra trước cửa đứng chờ một lúc lâu, chiếc xe của Tống gia mới tới. Bà Tống ngồi ở hàng ghế phía
sau, kéo cửa kính xuống, ló đầu tươi cười: “Trời lạnh lắm, mau lên xe đi con.”
Mục Táp lên xe, bà Tống vội nắm tay cô:“Sao con ăn mặc phong phanh vậy, không lạnh à?”
Mục Táp nở nụ cười:“Dạ, con mặc nội y giữ ấm, không lạnh đâu mẹ. Chờ lát nữa, con đi đi lại lại sẽ ấm lên thôi.”
“Ờ.” Bà Tống gật đầu.
Dọc đường đi, bà Tống kể Mục Táp nghe gia phả họ Tống, nào là những
chiến tích vẻ vang của tổ tiên trong thời kì cách mạng, tới thế lực của
chú bác ở thành phố B, rồi câu chuyện làm giàu của bố Tống Vực – ông
Tống Trăn, cuối cùng là sự phát triển vượt bậc của con cháu ở các nước
hải ngoại. Mục Táp tập trung lắng nghe lời bà kể. Cô cảm thấy thái độ
của bà hôm nay rất nghiêm nghị, như thể thông qua lời nói, bà cố ý dạy
bảo cô, đã là con dâu Tống gia, thì phải có phẩm hạnh đoan chính, biết
cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, đoan trang trong từng hành động cử
chỉ, tránh phạm sai lầm.
Tuy Mục Táp hơi khó hiểu, song vẫn kính cẩn nghe lời bà dạy.
Đến công viên tưởng niệm, bà Tống dùng khăn lông đã chuẩn bị sẵn,
khom mình lau bia mộ của ông Tống Trăn. Sau đó, bà đích thân bày biện
hoa tươi và trái cây.
Mục Táp cung kính cúi đầu trước bia mộ.
Ánh mắt bà Tống đau đáu nhìn bức ảnh khảm trên bia mộ, hốc mắt dần
phiếm hồng, nghèn nghẹn nói: “Táp Táp, mẹ muốn nói chuyện riêng với ông
ấy.”
Mục Táp khẽ gật đầu, lánh mặt ra xa, nhường không gian cho ‘vợ chồng’ họ. Cô kiên nhẫn đợi thật lâu, bà Tống nói thỏa thuê một hồi, mới đứng
dậy, ngoắc tay Mục Táp, ý bảo đi về.
Trên đường về, bà Tống lặng im thin thít, tựa hồ tâm trí bà vẫn còn chìm đắm, lưu luyến nơi miền kí ức xa xăm.
Xe chạy ra khỏi công viên tưởng niệm, vừa rẽ ra đường lớn, bà Tống
liền nhìn thấy một chiếc xe màu xám bạc đang chậm chạp chạy tới từ phía
đối diện. Bà bị thu hút bởi người ngồi trên xe.
Chiếc xe kia đột ngột dừng lại, một người phụ nữ trung niên bước
xuống xe, vẫy tay về hướng bà Tống, hô to:“Xin hỏi bà có phải là Dịch
Phỉ hay không?…. Đúng là Dịch Phỉ phải không?”
Vẻ mặt bà Tống sững sờ, bà quýnh quáng yêu cầu tài xế dừng xe, rồi tự mình mở cửa bước xuống.
Mục Táp trông thấy người phụ nữ kia hối hả chạy tới, mà bà Tống cũng
vội vàng chạy qua. Vài giây sau, hai bà cầm tay nhau, bốn mắt rưng rưng
lệ, ẩn chứa sự nghẹn ngào quá đỗi. Mục Táp suy đoán, có lẽ hai người là
bạn cũ.
Quả thực là bạn cũ trùng phùng, vui mừng khôn xiết. Huống hồ, bà Tống đã mất liên lạc với người bạn này đằng đẵng suốt bảy năm. Bạn bà định
cư ở Vancouver, lâu lâu mới hồi hương tảo mộ. Đáng tiếc ngày mai bà ấy
lại phải bay về Vancouver, thế nên bà ấy nhất quyết níu kéo bà Tống, tha thiết yêu cầu hai người tìm chỗ thích hợp để thoải mái dốc bầu tâm sự.
Những giọt nước mắt hân hoan lăn dài trên đôi má, bà Tống giơ tay lau khóe mắt, ngoảnh đầu kêu tài xế chở Mục Táp về Tống gia, còn bà ở lại
hàn huyên cùng bạn.
“Thế mẹ về bằng cách nào?” Mục Táp hỏi.
“Mẹ đâu phải trẻ con, tự mình có thể về. Con yên tâm đi.” Bà Tống
giao cô chùm chìa khóa,“Chắc giờ này chị Chu đi chợ mua thức ăn rồi. Lát nữa, Tống Vực cũng sẽ ghé. Con về nhà chờ nó trước đi.”
‘Vậy mẹ nhớ chú ý an toàn, có gì thì gọi con nhé.” Mục Táp dặn dò.
Bà Tống gật đầu đồng ý.
Tài xế chở cô về Tống gia. Xuống xe, Mục Táp lập tức đi vào, dùng
chìa khóa mở cửa. Vô nhà, cô nhẹ nhàng cất tiếng gọi ‘Dì Chu’ nhưng
không có ai đáp lời. Xem ra dì Chu đã đi chợ rồi.
Cô đóng cửa lại, treo chìa khóa lên cái móc trên tường. Cô cảm thấy hơi nhàm chán, định đi qua hành lang, ra sân sau hóng gió.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng động phát ra từ thư phòng cuối hành lang…
Bước chân cô tức thời đình trệ, hàng mi khẽ rũ. Tia sáng ngoài cửa sổ len lỏi trong từng ngóc ngách, nhuộm màu ánh kim vào lớp bụi mờ, bay
lấp phất trên bề mặt gỗ lê. Ngay tại không gian tĩnh lặng như dòng nước
chảy xuôi, âm thanh trong thư phòng đặc biệt chói tai.
Là âm thanh giọng nói Mạc Tử Tuyền.
Qua hai giây đắn đo tự hỏi, Mục Táp hít sâu một hơi, nhấc chân lại gần thư phòng.
Sinh thời, thư phòng chính là nơi ông Tống sinh hoạt nhiều nhất. Sau
khi ông mất, bà Tống giữ lại nguyên vẹn bài trí căn phòng, ngay cả một
cây bút hay tờ giấy mỏng cũng chưa hề bị xê dịch. Bà thường hay vào đây, cốt tình kiếm hình bóng ngày xưa của ông, và nhớ về thời mặn nồng son
sắt. Có lần, bà dẫn Mục Táp vô thư phòng, ngậm ngùi giới thiệu từng thứ
với cô, còn cùng cô xem lại album ảnh.
Bây chừ, Mục Táp đứng trước cửa thư phòng, lẳng lặng quan sát. Bên
trong tạm thời yên tĩnh lại. Cánh cửa chỉ khép hờ, thông qua khe hở nhỏ, cô thấp thoáng thấy được tình hình trong đấy.
“Em đâu còn sự lựa chọn khác. Tới tận bây giờ, em luôn ở thế bị động. Từ lúc bước chân vào Mạc gia, thì số phận của em đã nằm trong tay h