XtGem Forum catalog
Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324241

Bình chọn: 7.5.00/10/424 lượt.

h sản ở vùng nhiệt

đới Châu Á. Bình thường cao khoảng 20 mét, hình dạng cao lớn, hùng vĩ.

Thân cây thẳng tắp, không có cành cây. Tán cây túa ra tựa một cái ô

khổng lồ, tạo cảm giác tràn ngập sức sống. Hình ảnh cây

Lục Đông Triết vừa nói vừa lấy chiếc lắc đeo thử vào tay Mục Táp, chị ta chăm chú ngắm nghía, đoạn mỉm cười: “Tay em đeo đẹp lắm.”

Quả thực rất đẹp. Mỗi hạt bồ đề đều trắng tựa tuyết, đeo lên tay mang cảm giác mát lạnh, thẩm thấu qua làn da, cực kì thoải mái. Tuy

nhiên….giá quá đắt.

Lục Đông Triết phát hiện cô do dự, bèn rộng rãi nói:“Không sao đâu

em, tuy thích nhưng không nhất thiết phải có. Em cứ thoải mái ướm thử,

mua hay không chẳng thành vấn đề.”

Lục Tây Dao tươi cười đề xuất ý kiến:“Còn chần chừ gì nữa, mau kêu ông xã cậu móc tiền ra ngay và luôn đi.”

Mục Táp lắc đầu, săm soi chiếc lắc trên tay. Tuy càng nhìn càng

thích, nhưng chưa thích đến mức phải có được bằng mọi giá. Thôi thì điệu đà một tí, ngăm ngắm cho vui mắt là được.

Nào ngờ, buổi tối vài ngày sau, lúc Mục Táp ra khỏi phòng tắm, liền

nom thấy trên bàn trang điểm đặt chiếc hộp làm bằng gấm Vân Nam. Cô tò

mò mở hộp xem, phản trong đôi mắt cô là hình ảnh chiếc lắc tay bồ đề

trắng. Cô tức khắc xoay người hỏi Tống Vực: “Chiếc lắc này…là sao ạ?”.

“Là quà anh tặng em.”.

“Sao anh lại tặng chiếc lắc này?” Mục Táp quá đỗi vui mừng và kinh ngạc.

“Do cô bạn của em gửi địa chỉ trang web bán hàng online đến hộp thư

công ty anh. Cô ấy nói em rất thích, lệnh cho anh nhanh nhanh xìa tiền

ra.” Tống Vực nhổm dậy, đi đến cạnh cô, cầm chiếc lắc giúp cô đeo

vào,“Tay em đeo đẹp lắm, hệt như trong ảnh chụp.”

Mục Táp suy ngẫm, cửa hàng của chị Lục Đông Triết hình như có bán

hàng qua mạng. Mà Tống Vực tìm được địa chỉ trang web, ắt hẳn là do Lục

Tây Dao gửi, và cô nàng nhân thể khoe với anh tấm ảnh chụp khi cô đeo

thử.

“Chiếc lắc này đắt lắm.” Tuy thâm tâm Mục Táp hò hét tưng bừng, nhưng nghĩ đến giá tiền…cô chỉ muốn cắn lưỡi.

“Chỉ cần phù hộ bình an cho vợ anh là tốt rồi.” Tống Vực nhấc cô lên, đặt trên đùi mình, tay anh nâng niu cổ tay cô, gảy gảy những hạt bồ

đề,“Giá cả không thành vấn đề.”

“Em nên tặng lại anh thứ gì đây? Em không mua nổi những thứ đắt tiền.”

“Thôi khỏi, em làm ơn tự biết bảo vệ mình, là anh mừng hết lớn.” Tống Vực khép chặt vòng ôm: “Giữa vợ chồng, đừng tính toán quá rõ ràng, dễ

mất tình cảm lắm.”

Mục Táp nghiêng đầu, hôn chụt lên má anh. Lòng anh bỗng chộn rộn, khóe miệng nhoẻn cười:“Đây là phần thưởng?”

Mục Táp hỏi lại:“Chính xác, anh muốn nữa không?”

“Anh muốn tự mình đoạt lấy.” Âm cuối tan biến ngay giữa hai bờ môi.

Nụ hôn dịu dàng, tha thiết, hiển lộ sự trân trọng. Qua hồi lâu, bọn họ

mới tách ra, anh thì thầm bên tai cô“Sau này, anh sẽ cố gắng ở bên em

nhiều hơn, không để em một mình cô đơn nữa.”

“Là chính miệng anh nói đấy nhé.” Mục Táp đăm đắm nhìn anh: “Cấm lật lọng.”

Anh cụng đầu vào trán cô. Mắt đối diện mắt, anh nói:”Anh đã bao giờ nuốt lời đâu?”

Đôi tay Mục Táp vòng quanh cổ anh, cằm gác trên bờ vai dày. Giờ khắc

này, cô vừa mừng vừa tủi, đôi mắt ngân ngấn nước, lệ hoen ướt rèm mi.

Trong khoảng thời gian này, anh quả thật rất quan tâm săn sóc cô. Mỗi đêm, anh thường pha sữa tẩm bổ cô, hầu hạ cô tắm rửa, thích thú hành

hạ móng tay, móng chân cô bằng đủ loại màu sơn lòe loẹt…Ngày chủ nhật

cuối tuần, anh dẹp công việc sang một bên, dành trọn cả ngày vui chơi

cùng cô. Bởi đang là mùa đông giá lạnh, họ quyết định lên Mai Sơn, hào

hứng làm món thịt nướng. Vậy nên, anh tự mình chuẩn bị thịt và những

nguyên liệu cần thiết khác, từ đầu chí cuối an bày thỏa đáng, không để

cô bận lòng lo lắng.

Ngày đó, khi xuống núi, bắp chân Mục Táp bất cẩn bị cỏ dại đâm vào.

Ngọn cỏ này rất sắc, đâm xước cả quần cô. Thoạt đầu, cô không phát hiện, chờ khi trên đùi xuất hiện cảm giác mát lạnh và ran rát, cô mới ngơ

ngác phản ứng.

Sau đó, Tống Vực ngồi xổm xuống, nhanh nhảu kiểm tra miệng vết

thương. Đoạn, anh móc chiếc khăn tay trong túi áo bành tô, lưu loát giúp cô cầm máu. Chờ máu hết chảy, anh nai lưng cõng cô xuống núi. Mục Táp

cười e thẹn, tự nhận bản thân y như con nít. Anh liếc xéo cô một cái,

ánh mắt như muốn nói, may thật, cuối cùng em cũng tự biết thân biết phận. Em đấy, luôn khiến anh lo lắng không yên.

“Em là gánh nặng của anh hả?” Mục Táp xụ mặt hỏi: “Anh hối hận vì cưới em rồi, đúng không?”

Anh giả vờ thở dài: “Trên đời này làm gì có bán thuốc trị hối hận,

chồng em bí biện pháp rồi, không có cách trả hàng, đành chấp nhận sử

dụng thôi.”.

Cô hờn dỗi đấm mạnh vai anh.

Vừa xuống núi, gió lạnh căm căm thổi lùa về phía họ, tạt vào khuôn

mặt cô khiến nó phát đau. Anh tức tốc giơ tay, hòng giúp cô che chắn.

Tâm trí cô bỗng bật lên câu nói: Chỉ với ba thứ bình dị, bạn sẽ trải

qua một mùa đông đẹp nhất, có rượu để nhâm nhi, có hoa để thưởng thức và có người để ta yêu.

Mùa đông năm nay thật ấm áp biết bao.

Cho đến ngày cô nhận được điện thoại của bà Tống, đã báo hiệu mưa vần bão vũ, hăm he đe dọa những bình yên, tốt đẹp.

“Táp Táp, vài ngày nữa mẹ sẽ đến công viên tưởng niệm để t