Snack's 1967
Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324305

Bình chọn: 7.00/10/430 lượt.

ặc bộ âu phục đen của người quản

lí tươi cười bước vào phòng. Chị ta nhiệt tình chào hỏi Mục gia theo thứ tự từ trên xuống dưới.

“Bây giờ có thể dọn thức ăn lên rồi đấy!” Cảnh Chí Dao nói,“Mời mọi

người dùng bữa trước. Con phải ra ngoài kiểm tra tình hình một lát. Nếu

tình hình vẫn ổn, con sẽ quay lại kính hai bác vài ly rượu.”

Mục Chính Khang phấn khởi dặn chị ta nhớ mau quay lại.

Thức ăn lần lượt dọn lên. Mỗi món đều được trình bày khéo léo, đầy đủ sắc hương. Mọi người bắt đầu cầm đũa, bầu không khí càng lúc càng hòa

hợp.

Mục Táp ăn được vài miếng, đoạn lén lút lấy di động gửi tin cho Tống

Vực, hỏi anh chừng nào đến. Anh trả lời, tầm ba mươi phút nữa.

Cảnh Chí Sâm vẫn âm thầm chú ý Mục Táp, nên rất nhanh phát hiện cô

thấp thỏm bấn an. Anh ta thoáng trầm ngâm, lo ngại thức ăn không hợp

khẩu vị của cô. Chợt bên tai vang nhẹ tiếng hừ, Cảnh Chí Sâm lập tức hồi hồn, tiếp tục tỉ mỉ gắp thức ăn bỏ vào bát Mục Kiều.

“Ngại quá, con xin phép đi toilet tí.” Mục Kiều đột nhiên đứng dậy, nhếch miệng cười gượng gạo, vẻ mặt cứng đờ.

“Ừm, con cứ tự nhiên.” Bà Cảnh buông đũa, khẽ xua tay.

Mục Kiều bước nhanh khỏi phòng.

Chờ Mục Kiều khuất bóng, tầm mắt Cảnh Chí Sâm lần nữa rơi trên người

Mục Táp, anh ta cất giọng ôn hòa:“Táp Táp, sao ăn ít vậy, thức ăn không

hợp khẩu vị hả?”

Mục Táp ngượng nghịu đáp:“Không có, thức ăn ngon lắm, chỉ là tôi có thói quen nhai kĩ nuốt chậm thôi.”

Cảnh Chí Sâm gật đầu, ánh mắt bịn rịn khắp khuôn mặt cô, tựa hồ quên bẵng sự tồn tại của mọi người xung quanh.

Mục Táp bỗng xuất hiện ảo giác, ánh mắt Cảnh Chí Sâm như thể hóa

thành ngọn lửa nóng hừng hực, nung khắp khuôn mặt cô. Mục Táp ôm cơn hậm hực, quyết định cắm đầu cắm cổ lùa thức ăn vào miệng, dứt khoát không

ngó ngàng anh ta.

Mục Kiều vào toilet đã lâu mà chưa trở ra, bà Kiều Tuệ Tuệ sốt ruột:“Con bé Kiều Kiều này, sao đi lâu thế?”

“Chiều thứ sáu, khách sạn thường đông người, chắc con bé phải chờ.” Bà Cảnh nói.

Kiều Tuệ Tuệ khẽ gật đầu:“Chắc thế.”

Tuy nhiên, Mục Kiều biến mất quá lâu, lâu đến mức Mục Táp cũng cảm thấy bồn chồn.

“Để tôi đi tìm nó.” Kiều Tuệ Tuệ toan đứng dậy.

Song, giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra, Mục Kiều thình lình xuất hiện.

Ánh mắt mọi người đồng loạt quay về phía Mục Kiều, và cùng phát hiện

dường như trạng thái tinh thần cô ta bất ổn. Dưới ngọn đèn vàng, sắc mặt Mục Kiều trắng đến dọa người, cặp mắt vằn đầy tơ máu đỏ, đôi môi run

bần bật, hai tay chắp sau lưng, hình như đang giấu thứ gì.

“Con sao thế?” Kiều Tuệ Tuệ tức tốc hỏi.

Thời gian như thể ngưng đọng, Mục Kiều chậm rãi lia mắt khắp một

vòng, rồi hùng hổ đi tới trước mặt Cảnh Chí Sâm, nhìn anh ta bằng ánh

mắt tóe lửa.

“Kiều Kiều? Sao sắc mặt em khó coi vậy? Xảy ra chuyện gì ư?” Cảnh Chí Sâm lo lắng đứng phắt dậy, giơ tay ghì chặt bả vai cô ta.

“Cảnh Chí Sâm, anh là kẻ lừa đảo.” Giọng nói Mục Kiều gãy gọn, song ẩn chứa tia bén nhọn, cặp mắt ngập ngụa tia thù hận.

“Cái gì?” Cảnh Chí Sâm ngơ ngác, chưa kịp phản ứng.

Giây tiếp theo, Mục Kiều vung cao tay, đập thẳng xấp ảnh vô mặt anh ta.

Mọi người sững sờ trợn tròn mắt. Riêng Mục Táp cả kinh tột độ, máu

nóng phụt trào lên đại não. Cô hồ như có thể nghe thấy kim giây đồng hồ

đang ì ạch di chuyển, mỗi giây trôi qua là một tảng đá nện mạnh xuống

tim cô.

Một phút thời gian mà dài như vô tận. Trong một phút đấy, ông Mục

Chính Khang và bà Kiều Tuệ Tuệ không hề chớp mắt, vẻ mặt ông bà Cảnh

chưa bao giờ quái dị như lúc ấy. Còn Cảnh Chí Sâm chậm chạp khom mình,

nhìn chằm chằm những tấm ảnh rơi tán loạn trên sàn nhà, cả người bàng

hoàng.

“Cảnh Chí Sâm, anh là kẻ lừa đảo khốn nạn. Từ đầu chí cuối, anh chưa

bao giờ nói thật với tôi, chỉ toàn ba hoa xảo trá!” Mục Kiều căm phẫn

lên án,“Anh luôn mồm bảo hai người không có quan hệ, vậy mấy tấm ảnh này là sao? Anh hiện tại có dám nhìn thẳng vào ảnh chụp, lớn tiếng phủ nhận tên đàn ông trong ảnh không phải là anh không?!”

Ông Mục Chính Khang là người đầu tiên lấy lại phản ứng. Ông cúi

xuống, cầm lên một tấm ảnh, vội vàng xem xét. Song, ông tuổi già mắt

kém, tạm thời chưa nhìn ra, bèn hỏi:“Ảnh này chụp gì?”

Mục Kiều cười lạnh, nghiến răng ken két:“Chụp cảnh ướt át của Cảnh Chí Sâm và Mục Táp.”

Sắc mặt Mục Táp trắng bệch.

“Kiều Kiều, em hãy nghe anh nói.” Cảnh Chí Sâm hít sâu một hơi, luống cuống tìm cách phân bua.

“Anh khỏi cần tốn nước bọt nữa, đừng hòng tôi tin anh thêm một chữ!”

Mục Kiều ré giọng,“Anh là kẻ nói láo quen mồm. Anh lừa gạt tôi, bảo anh

và Mục Táp trong sạch, thề thốt kể từ khi quen tôi, anh không còn cảm

giác với chị ta. Hơ, anh tài thật, nói dối không hề chớp mắt. Nếu không

có những tấm ảnh nảy, suýt nữa tôi đã dại dột tin anh! Anh nhìn kĩ đi,

phông nền của mấy tấm ảnh là ở tiểu khu trước nhà tôi đó. Tôi phục độ

‘trơ’ của hai người ghê. Ngay tại trước cửa nhà tôi, mà hai người không

biết xấu hổ, dám trình diễn mấy chuyện đồi bại này ư?”

Cảnh Chí Sâm triệt để nghẹn họng, vành tai dần đỏ tía.

“Kiều Kiều.” Mục Táp mở miệng hỏi,“Ai đưa mấy tấm ảnh này cho em?”

Mục Kiều giận dữ quay đầu, ánh mắt sắc như