
biết rồi đấy mẹ quan tâm đến ngày này nhất trong năm mà”.
Thiếu Hàng ngắm nghía thật kỹ khuôn mặt của nàng rồi
nói: “Thế thì đi”.
Gia Hảo gật đầu, chủ đề đó chấm dứt ở đây. Bữa sáng
được bê ra ngoài phòng khách, tiện thể vừa ăn vừa xem chương trình tin tức chào
buổi sáng. Ăn được hơn nửa thì Dao Dao gọi điện nói chuyện nhờ cô đổi cho
chuyến đi thực tế ở huyện Chương lần này.
“Tháng trước tớ đã báo cáo tham gia lớp nâng cao ngoại
ngữ tiếng Anh rồi còn gì. Một tuần ba buổi thứ hai, thứ tư và thứ sáu phải lên
lớp và đến mùng 10 tháng sau mới xong mà. Tớ hỏi chị Dư rồi, đã được đồng ý...
Thôi việc này để tớ tính xem sao... Được rồi tớ đổi cho cậu là được chứ gì?”.
“Được rồi... tớ đổi cho cậu”.
Gia Hảo đi vào phòng đọc sách lật giở cuốn sổ công
tác, đối chiếu ngày tết Thanh minh rồi thần người ra một lúc. Sau đó cô lấy bút
bi gạch vào dòng chữ đã ghi chú trên đó và ghi lên hai chữ “Công tác”. Xong
xuôi cô thấy mình như trút được gánh nặng ngàn cân.
Huyện Chương là một thị trấn nhỏ, chuyên trồng chè và
chuối tiêu. Cô vừa xuống xe lập tức có có người gánh hàng rong quảy gánh đến
mời chào. Gia Hảo mua ít chuối tiêu chia cho mọi người trong đoàn. Đài truyền
hình đã đặt sẵn phòng khách sạn cho mọi người, đến quầy lễ tân ai đấy tự tìm số
phòng mình lấy chìa khoá và xách hành lý đi lên.
Bước vào phòng mình, Gia Hảo bỏ bàn chải, kem đánh
răng, khăn mặt, sữa rửa mặt đặt vào trên kệ la va bô trong phòng tắm. Rửa tay
sạch sẽ xong cô ra ngồi ở chiếc ghế nhỏ đặt ngoài ban công và lôi chuối ra ăn.
Thiếu Hàng gọi điện cho cô. Nghe giọng Gia Hảo, Hàng
biết ngay nàng đang thong dong, tự tại vui sướng một mình. Không tiện nói nhiều
anh chỉ dặn dò cô phải chú ý ăn uống, đừng thức khuya.
Gia Hảo luôn mồm vâng dạ, mãi đến khi ngắt điện thoại
xong cô mới sực nhớ hôm nay anh bay đi công tác ở thành phố W. Lúc này có lẽ là
đang chờ lên máy bay rồi, lúc nãy đi trên xe cô nghe dự báo thời tiết nói mấy
ngày hôm nay thành phố W đang có mưa bão, đường xá tắc suốt. Định bụng gọi điện
dặn dò, quan tâm chồng vài câu, nhưng cầm máy lên cô lại ngần ngừ và rồi mặc
kệ.
Thiếu Hàng luôn cẩn thận, tỉ mỉ hơn Gia Hảo. Chuyện
vặt như vậy đối với anh mà nói, chẳng bao giờ cần cô phải nhắc nhở.
Cùng đi với cô còn có ba người dẫn chương trình khác
của Đài. Họ còn rất trẻ, đi cùng nhau cười nói rất vui. Họ rủ nhau ra ngoài
quán ăn vài thứ vặt vãnh rồi cùng nhau đi đến Đài truyền hỉnh của huyện Chương.
Ôi chao, nơi này còn bé hơn cả sự tưởng tượng của họ rất nhiều. Đằng sau chiếc
cổng sắt là một toà nhà làm việc cao khoảng bốn tầng, tường nhà cũ kỹ, loang
lổ. Cửa một số phòng làm việc đóng kín bưng, ánh sáng xanh xanh của đèn huỳnh
quang lọt qua khe cửa cho thấy bên trong có người.
Họ tìm người phụ trách và nhanh chóng được thu xếp đến
phòng họp dùng để tiếp khách của đài.
Gia Hảo tự tìm vị trí rồi ngồi xuống lặng lẽ đọc sách
nghiệp vụ mang theo, những người còn lại ai nấy cũng chuẩn bị sẵn cho mình thứ
gì đó tiêu khiển, giết thời gian.
Thoáng cái là hết buổi chiều.
Có lẽ do ban ngày nhàn rỗi quá nên tối đến nằm trên
chiếc giường chật hẹp cô mơ một giấc mơ rất lạ. Trong giấc mơ cô thấy hai khuôn
mặt nói cười xinh tươi, còn khuôn mặt kia lã chã nước mắt.
Cô mở bừng mắt rồi bật đèn sáng choang.
Cô lôi từ trong túi ra chiếc gương trang điểm, ngắm
nghía mình. Người trong gương có khuôn mặt tê cứng, chẳng buồn chẳng vui, thậm
chí không có lấy một giọt mồ hôi.
Cô không tài nào chợp được mắt nữa, dứt khoát ngồi bật
dậy lên mạng. MSN cài đặt tự động, mở máy là đăng nhập luôn. Cô không ngờ nick
của Thiếu Hàng vẫn còn sáng choang, định ẩn nick nhưng không kịp nữa rồi... Cô
nhận được ngay tin nhắn của anh.
“Muộn thế này sao em không ngủ?”.
Cô tưởng tượng ra cái vẻ nhau mày khó chịu của anh nên
định giải thích dài dòng, nhưng rồi lại xoá hết đi mà căn vặn lại: “Sao anh
chưa đi ngủ?”.
Mãi không thấy chàng trả lời cô liền quay sang lướt
web. Thấy một tấm thiệp kỳ quái thấy thú vị liền chạy vào trong nhà tắm rồi
đứng trước gương lôi điện thoại ra chụp khuôn mặt mình rồi gửi cho chàng. Khi
gửi không quên kèm theo một câu: “Nghe nói làm vậy sẽ giúp cho linh hồn thoát
tục”.
Chưa đầy hai phút sau chàng lập tức gọi điện ngay cho
cô, giọng nói mệt mỏi lộ rõ vẻ chán nản: “Đúng là anh sắp thoát tục đến nơi rồi
đây này. Em yêu, sao giờ này chưa ngủ thế?”.
Nàng cười mai mỉa: “Thì do em không ngủ được chứ sao?!
Bên anh mưa to đúng không?”.
“Ừ, to, to lắm. Hôm nay bọn anh định ra công trình
nhưng chẳng đi được đây này”.
Gia Hảo nghĩ ngợi trong giây lát rồi thốt lên câu:
“Anh đi lại cẩn thận nhé!”.
“Anh biết rồi”, chàng húng hắng ho vài tiếng rồi nói
với vẻ không bận tâm gì: “Tết Thanh minh anh sẽ đi cùng mẹ, em cứ yên tâm nhé”.
Trái tim Gia Hảo thắt lại nhưng miệng vẫn đáp: “Em có
lo lắng gì đâu. Em phải lo lắng gì chứ, em có việc phải làm thật mà, đúng là
chẳng biết phải làm sao bây giờ”.
“Ừ, anh sẽ giải thích cho mẹ biết”. Thiếu Hàng ôn tồn
đáp.
Cô bỗng thấy áy náy trong lòng, muốn nói thêm vài câu