
ị móc túi ở một nơi xa xôi hẻo lánh
thế này.
Thiếu Hàng lòng nóng như lửa đốt bước từ trên xe
xuống, nhìn thấy ngay cô ngồi ở trong quán ăn nhỏ bé. Người đang ở trên mây giờ
đã chạm được đất, anh đi nhanh đến chỗ cô. Thấy trước mắt cô là một bát súp còn
nóng hôi hổi. Vì nóng quá nên cô cứ lắc lắc, vừa thổi vừa húp, toát hết cả mồ
hôi. Mái tóc dài đen óng ả lúc này càng đen, làm nổi bật làn da trắng bóc hồng
hào, mềm mại của cô.
Thiếu Hàng ngẩn ngơ, như trở về mấy năm trước đây.
Trên phố C toàn hàng ăn, cô đang ngồi ăn chè xanh ở một cái quán ven đường. Anh
thấy trái tim mình run rẩy trước sự vui vẻ, thoả mãn của cô. Năm ấy cô mới mười
sáu tuổi.
Năm ấy Thiếu Hàng cũng như bây giờ, đứng xa ngắm cô và
rốt cuộc vẫn không dám đến gần.
Cô nhìn quanh quẩn xem chai giấm ở đâu thì chạm phải
ánh mắt của Thiếu Hàng. Cô sững người lại, rồi kinh ngạc thốt lên: “Sao anh đến
được đây?”.
Quan Thiếu Hàng lấy lại được tâm trạng, đi đến trước
mặt cô: “Hai tiếng trước anh đến khách sạn em ở. Đồng nghiệp của em cho anh
biết em đang ở đây đấy”.
Gia Hảo hớn hở nhưng vẫn bán tín bán nghi: “May quá
anh đến rồi. Em ngại làm phiền đồng nghiệp chạy một chuyến đến đây lắm, nhưng
mà sao anh lại đến khách sạn em ở nhỉ?”.
“Hôm nay rảnh nên anh đến thăm em thôi”. Thiếu Hàng
cầm chiếc ghế ở bàn bên đặt xuống ngồi, hình như chàng chẳng muốn giải thích
thêm về việc này. Anh nhìn chăm chú vào bát của cô: “Vằn thắn à?”.
Gia Hảo cười, lắc đầu nói: “Là há cảo đấy. Đây là món
đặc sản của vùng này. Anh có muốn thử miếng không?”.
Chàng gật đầu lia lịa và há mồm ra.
Gia Hảo ngó cái rồi vội vàng lẩn tránh ánh mắt của bà
chủ quán, cô cầm thìa lên xúc cho chàng một miếng: “Ngon không anh?”.
“Cũng được đấy”, Thiếu Hàng nói: “Sao em lại đến
đây?”.
“Em đi đổi gió...”.
“Ngồi xe bus đi đổi gió?” Chàng bật cười nói: “Đổi gió
kiểu này chẳng rẻ chút nào”.
Gia Hảo bực mình trừng mắt nhìn chàng quát: “Cấm anh
cười!”.
Hai người ngồi tán gẫu lan man, nói nói cười cười,
chẳng ai muốn động đến chủ đề đáng nhẽ phải nói vào hôm nay. Thiếu Hàng mặc bộ
đồ thể thao màu đen, chiếc nhẫn cưới đeo ở ngón áp út đã được tháo. Cô biết tảo
mộ xong anh đến thẳng đây. Gia Hảo chẳng muốn hỏi xem hôm nay anh đã phải chống
đỡ những lời trách mắng của mẹ vợ ra sao. Thực sự là cô không muốn hỏi bất cứ
chuyện gì xoay quanh việc tảo mộ. Cô không hỏi, Thiếu Hàng cũng không nhắc đến.
Mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng, mặt thì tươi
cười vui vẻ nhưng trong lòng vẫn bao trùm bởi một màn đêm u ám.
Xe về đến khách sạn đã quá nửa đêm. Huyện này không có
cuộc sống đêm, các sạp quầy đã được dọn sạch sẽ, cửa hàng đóng cửa từ sớm, bốn bề
vắng vẻ, thỉnh thoảng vẳng lại tiếng chó sủa.
Thiếu Hàng rút từ trong ví ra mấy tờ bạc và thẻ tín
dụng đưa cho cô. Gia Hảo thần người ra hỏi: “Ơ thế đêm nay anh không ở lại đây
với em à?”.
“Không. Sáng sớm mai anh có việc gấp rồi”.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiều tuỵ, xanh xao của
anh trong lòng dấy lên nỗi xót xa: “Vội thế này thì việc gì anh phải chạy đến
đây. Có thời gian tranh thủ ngủ một chút có tốt hơn không!”.
Thiếu Hàng cười tươi nói: “Nhìn thấy em anh mới yên
lòng”.
Cô nhìn sâu vào mắt anh rồi nhận lấy mấy thứ đút vào
trong túi và xuống xe. Đến lúc chợp mắt ngủ bên tai cô vẫn văng vẳng câu nói
này của Thiếu Hàng. Cô luôn nghĩ chàng là người cứng rắn, hoá ra lòng anh cũng
có điều lo lắng, nhưng tại sao chàng lại lo lắng chứ?
Gia Hảo không dám hỏi, e ngại nghe được câu trả lời
vượt quá khả năng chịu đựng của mình.
Kết thúc một tuần đi cơ sở trở về nhà. Vừa bước vào
nhà, Bò sữa lập tức nhào vào ngay. Cô vứt hết hành lý xuống ngồi bệt trên đất
ôm lấy Bò sữa.
Một người phụ nữ bước ra từ trong phòng đọc sách.
Gia Hảo thoáng thấy có người xuất hiện, giật thót cả
mình, ngồi bật dậy: “Cô... cô... sao cô lại ở đây?”.
Trương Quần cầm tập hồ sơ trong tay nói lạnh tanh:
“Tôi qua lấy tập tài liệu cho anh Hàng. Tôi đi đây”.
Cô ngước nhìn đồng hồ trên tường, giờ đang là lúc tan
tầm mà. Không kìm nổi trí tò mò cô hỏi: “Tối nay mọi người lại làm thêm à?”.
Trương Quần lạnh lùng nhìn cô một cái rồi buông thõng
một câu: “Không!”.
Không hiểu tại sao, nhưng cô cảm thấy đây như màn kịch
được sắp đặt. Trương Quần luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô, nhưng lần
nào gặp cũng làm ra vẻ khách khí, thái độ như hôm nay thật hiếm gặp. Gia Hảo
bất giác ngẫm nghĩ lại xem gần đây mình có làm gì phật ý cô ta không.
Trương Quần ra ngoài cửa đi giày vào và đi thẳng không
thèm quay lại nhìn lấy một lần.
Gia Hảo là người nề nếp, có văn hoá thấy thái độ ấy
cũng bực mình vô cùng. Cô vội cầm điện thoại lên gọi cho Thiếu Hàng hỏi xem rốt
cuộc việc gì xảy ra. Gọi mãi mới thấy anh nhấc máy.
“Em yêu, em về rồi đấy à?”.
“Em về rồi. Anh bận vậy sao? Bận đến mức phải để người
ngoài về nhà mình lấy đồ à?”.
Quan Thiếu Hàng ngẩn người ra rồi nói: “Ý em nói là
Trường Quần chứ gì?”.
“Còn ai vào đây nữa?” Gia Hảo càng tức khi thấy thái
độ như chẳng có gì xảy ra của chồng.
“Anh xin lỗi, bận quá mà công ty lại