
này.
Gia Hảo chưa bao giờ hỏi han đến chuyện công ty anh,
nên trong giây phút này chẳng biết an ủi gì. Cô chỉ vỗ về nhè nhẹ vào vai anh
và nói: “Không sao đâu anh, lần sau cố gắng”.
Thiếu Hàng nhếch môi lên im lặng, thực sự hôm nay anh
đã cố gắng chịu đựng, nhất là nhận lời phỏng vấn nhà Đài. Áp lực công việc,
cộng thêm thiếu nghỉ ngơi nên cơ thể phản ứng rất rõ, nhất là sau khi bị hụt
thầu dự án ấy. Sáng sớm vội vã đáp máy bay từ tỉnh ngoài về, ở sân bay cơ thể
đã có dấu hiệu sốt, tối uống nhiều rượu nên giờ đầu đau như búa bổ.
“Để em vào đón Bò sữa rồi chúng ta về nhà”. Gia Hảo mở
cửa xe định bước xuống.
“Bà xã à”, Quan Thiếu Hàng lại nhắm nghiền mắt, nói
nhẹ như gió thoảng: “Qua cửa hàng bánh ngọt đằng kia em mua chiếc bánh ngọt nhỏ
thôi nhé. Hôm nay là sinh nhật tròn 6 tuổi của Bò sữa đấy”.
Gia Hảo đứng thừ người ra trong giây lát và sực nhớ
ra, nhìn vẻ mặt hớn hở hết sức bất ngờ của chàng, trong lòng cô thấy bức bối
lắm. Tại sao chàng lại biết thừa mình không tài nào nhớ được những ngày này
nhỉ?
Nhà của hai người ở khu biệt thự “Ấn tượng ban mai”
nằm ở ngoại ô thành phố. Đây là khu biệt thự cao cấp có môi trường tuyệt vời
nhất trong thành phố, chất lượng dịch vụ rất tốt, có đội ngũ tuần tra, bảo vệ
suốt 24/24 giờ, đặc biệt là rất nhiều cây xanh. Ngày thường hai người làm việc
ở trong thành phố mỗi người một nơi, nhất là Thiếu Hàng, mỗi lần bận là cả tuần
không đảo qua nhà một lần. Công việc của Gia Hảo nhàn nhã hơn, nhưng Đài truyền
hình xa nhà quá nên cô chẳng muốn chạy đi chạy lại cho mệt người. Hai người
quyết định gửi Bò sữa ở trọ cả tuần, cuối tuần hoặc là khi nào Thiếu Hàng rảnh,
hai vợ chồng mới cùng nhau đón nó về nhà.
Ngày hôm sau, tắm mình trong ánh nắng ban mai, Gia Hảo
ngồi đong đưa trên chiếc xích đu chải chuốt bộ lông của Bò sữa. Đó là chú chó
cưng giống Chukchi (loài chó có nguồn gốc từ phía Đông Bắc Siberia). Nhờ có sự
chăm sóc chu đáo của cô chú chó đã lớn lên nhanh chóng, từ một chú chó con mắt
vẫn còn chưa mở nay trông oai phong cường tráng biết bao.
Chau chuốt xong cô tháo sợi dây xích ở cổ ra để nó
được chạy nhảy tuỳ thích trên mảnh đất trồng. Còn cô đứng bên cạnh tập căng
chân và làm một vài động tác vươn tay thư giãn.
Chân cô bị thương, bác sĩ khuyên không nên vận động
quá mạnh. Hồi đầu cô cũng thấy khó chịu vì cơ thể yếu ớt này, phải mất khá
nhiều thời gian mới điều chỉnh được tâm lý thích ứng. Nhưng cô cũng không hoàn
toàn nghe theo lời chỉ dẫn của bác sĩ, lúc nào vui hoặc buồn cô sẽ buông thả
bản thân, lên đưa Bò sữa ra ngoài ngọn đồi cách đó vài cây số để đi bộ thật
nhanh, thậm chí còn nhảy nhót rất mạnh.
Đợi cho Bò sữa vận động xong, chủ động quay về bên
chủ, cô dịu dàng vuốt ve đầu nó nói: “Được rồi đấy con yêu. Chúng ta về nhà
thôi”.
Về đến nhà, cô vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho Bò sữa,
nó cứ quấn lấy chân cô hết từ chân này sang chân kia, lúc lúc lại ngẩng đầu,
thè lưỡi liếm rất tinh nghịch.
“Ngoan nào, con ra phòng khách đi”.
Bò sữa ngoan ngoãn chạy ra. Chỉ một lát sau nghe thấy
tiếng cửa phòng ngủ đang khép bị ai đẩy mạnh, cô biết ngay chắc chắn lại là trò
nghịch ngợm của Bò sữa, nên vội vàng bỏ muôi múc canh xuống chạy ra xem sao.
“Con yêu, ba con đang ngủ, không được làm phiền ba”.
Cô ôm chặt Bò sữa đang có ý nhào vào trong phòng. Nó cứ rít lên ư ử và nhìn
chằm chằm vào người đang nằm trên giường, hai chân trước cứ cào vào cửa nhất
quyết không chịu đi.
“Em cho con vào đi”. Thiếu Hàng tỉnh giấc vì tiếng ồn
ào. Anh nhỏm người dậy, mỉm cười nhìn bà xã và chú chó đang giằng co.
“Vào đi... vào đi”. Gia Hảo thấy anh có vẻ không được
phấn chấn lắm nên thả Bò sữa vào phòng, còn mình quay ra bếp nấu tiếp.
Bò sữa sung sướng nhảy lên giường, cọ cọ mình vào
người Thiếu Hàng.
“Này nhiều khi ta thấy con còn chào đón ta hơn cả mẹ
con đấy”. Thiếu Hàng nhoẻn miệng cười, gí gí tay vào mũi nó nói. Hình như Bò
sữa hiểu được lời của anh nên cứ ngoáy tít đuôi sung sướng.
Làm xong bữa sáng gọi Bò sữa ra ăn, cô quay sang làm
sữa đậu nành. Cô lấy túi đậu nành đã được vắt cạn nước qua một đêm cho vào
trong máy làm sữa đậu nành rồi nhấn nút. Tiếp đến lấy bánh mì đã nướng chín
trong lò nướng ra cắt thành từng miếng nhỏ. Anh đánh răng rửa mặt xong xuôi
bước ra ôm lấy eo cô dịu dàng nói: “Chào bà xã yêu quý của anh!”.
“Chỉ tẹo nữa thôi là em làm xong bữa sáng. Hôm nay anh
có đến công ty không?”.
“Muộn chút nữa anh đến cũng được. Tối qua về vội quá
nên quên chưa đọc mấy tập công văn”. Thiếu Hàng buông tay ra, đi đến tủ lạnh
lấy ít cà phê.
Thấy thế Gia Hảo lên tiếng ngăn ngay: “Anh đừng pha cà
phê nữa. Hôm nay không có việc gì quan trọng, rảnh rỗi thì ngủ thêm tí nữa đi
anh yêu”.
“Giờ anh hết buồn ngủ rồi”, Thiếu Hàng ngoan ngoãn
nghe lời nàng để túi cà phê vào trong tủ. “À phải rồi, tối qua mẹ tìm anh có
việc gì gấp à? Anh đang ở trong phòng hát nên chẳng nghe rõ”.
“Chắc là uống say rồi nghe không ra đúng không?”.
Quan Thiếu Hàng nở nụ cười rạng rỡ.
“Thì vẫn là nói chuyện đi tảo mộ nhân dịp tết Thanh
minh mà anh. Anh