
của Thiếu Hàng sâu thăm thẳm, khuôn mặt không biểu lộ gì, đứng ở chỗ ồn ã
mà anh không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn giữ được khí chất lạnh lùng.
Chạm phải ánh mắt nhìn chăm chú của anh, Gia Hảo bỗng
thấy chột dạ trong lòng. Cô quay đầu sang kéo Dao Dao nói vài ba câu tầm phào
chẳng đâu vào đâu để né tránh ánh mắt của anh.
Thật hiếm hoi mới thấy Dao Dao để ý quan sát, cô ấy
đột nhiên nhỏ giọng nói: “Hảo này, cậu có để ý thấy anh ấy đang nhìn chúng ta
không?”.
“Ừ”. Gia Hảo lúng túng đáp.
“Cậu nói xem, chàng đang nhìn cậu hay nhìn tớ nhỉ?”.
“Ai biết được. Chắc là đang nhìn cậu”. Điện thoại
trong túi cứ rung lên bần bật, cô bỏ ra xem.
Dao lại quay nhìn và thấy anh đang đi về phía mình. Cô
vội đứng lên nói: “Chào anh Hàng”.
Quan Thiếu Hàng tươi cười nói với cô: “Chào cô Dao
Dao. Tôi có việc gấp nên xin phép về trước”.
“Vậy sao? Tiếc quá a. Đang định chơi xúc xắc vài ván
nữa với anh...”.
“Sau này vẫn còn dịp mà”.
Đợi Chu Tân Di hát xong, Quan Thiếu Hàng cầm cốc bia
bước ra giữa phòng tươi cười chào tạm biệt mọi người, sau đó ra về với dáng vẻ
phóng khoáng.
Dao Dao vẫn chưa tỉnh cơn mê, thì thầm với Gia Hảo:
“Gia Hảo à, không ngờ Thiếu Hàng ở ngoài còn đẹp trai hơn cả trong ảnh, tiếc là
hoa đã có chủ. Không biết cô nàng nào may mắn thế nhỉ?”.
Gia Hảo nhìn cô bạn chẳng biết nói gì vì chưa tìm được
câu trả lời thích hợp.
“Cậu không thấy thế à?”.
Gia Hảo phì cười: “Này, thay đổi tiêu chuẩn từ bao giờ
thế? Tớ nhớ tiêu chuẩn của cậu cao lắm mà, không phải là tài sản bạc triệu thì
quyết không ngó ngàng. Quan Thiếu Hàng chẳng qua cũng chỉ là một anh chàng đẹp
trai có tài nhưng tiền còn ít lắm”.
Dao “xì” một tiếng rồi nói: “Này đừng có biến tớ thành
kẻ ham lợi như thế nhé. Tài sản bạc triệu là điều kiện kèm theo, được xây dựng
trên cơ sở không tình yêu. Nếu là Quan Thiếu Hàng thì khác, chàng có tuốt, đẹp
trai có, tính tình tốt, lại có tiền nữa... Mà tớ đâu phải là người theo chủ
nghĩa ham tiền nhỉ?”.
“Xem ra cậu là người theo chủ nghĩa ham tiền rất có lý
trí đấy”. Nói xong cô quay sang gửi mẩu tin nhắn rồi cất điện thoại đi. “Thôi
được rồi, tớ cũng về đây. Tớ phải đi đón Bò sữa nữa, muộn quá người ta đóng cửa
mất”.
Tại bãi đỗ xe của Bờ biển vàng.
Bên cạnh chiếc xe VOLVO màu đen, Quan Thiếu Hàng đang
ngả mình dựa vào xe, sắc mặt buồn buồn lạnh tanh, ngón tay dài cầm lấy điếu
thuốc lên châm.
Gia Hảo chạy ào đến chẳng cần biết lý do giật luôn
điếu thuốc trên tay anh dụi tắt. “Anh hôm nay làm sao thế? Uống bao nhiêu rượu
rồi, giờ còn hút thuốc nữa à?”
Quan Thiếu Hàng cười nói: “Anh không sao mà. Sao em
không chơi thêm lát nữa?’.
Nghe giọng đã biết anh đang nói mát, cô chẳng buồn
chấp vặt nói luôn: “Không, mình về đón Bò sữa thôi! Mà sao bên anh tan sớm
thế?”
“Em biết bọn anh ở buồng bên cạnh à?”
Gia Hảo ngớ người ra rồi cao giọng nói: “Ai biết các
anh ở phòng bên cạnh chứ? Chẳng phải chính anh nói tối nay các anh tụ tập, sao
lại chạy đến uống rượu cùng Dao Dao hả?”
Quan Thiếu Hàng mỉm cười nhìn cô nói: “Được rồi. Được
rồi... em không biết. Bọn anh thuê ngay phòng bên cạnh phòng bọn em. Ngẫu nhiên
thôi, Dao Dao sang, anh mới biết đấy chứ”.
Thiếu Hàng ngừng lại, khoái chí nhìn khuôn mặt đỏ ửng
lên của cô rồi nói tiếp: “Triệu Kỳ đang có em bé nên đòi về sớm. Cậu Cảng phải
đưa cô ấy về, sếp của Cần có việc gấp triệu tập cậu ấy đến công ty. Nhoáng cái
thiếu ba người nên bọn anh tan luôn. Hẹn nhau hôm khác vậy”.
“Vâng”. Gia Hảo đáp tỏ ra khó chịu.
“Lần sau em đi cùng nhé?”
“Lúc ấy tính sau”. Gia Hảo chẳng khác gì chú mèo bị
đánh đau, cụp hết cả đuôi.
Tối nay Thiếu Hàng uống khá nhiều rượu, không được lái
xe nên ngoan ngoãn ngồi ra ghế sau. Đợi xe khởi động được thì chàng chợt nhớ ra
chuyện gì đó quay sang hỏi: “Này chuyện em với Chu Tân Di là thế nào vậy?”
Gia Hảo hờ hững đáp: “Thế nào là thế nào ạ?”
Thiếu Hàng nhìn cô, rồi anh cuộn mình trên ghế và nói:
“Em không muốn nói thì thôi vậy”.
Gia Hảo ấm ức không thèm nói nữa.
Đến trước cổng Trung tâm nuôi dưỡng súc vật, Gia Hảo
tìm chỗ đỗ xe cẩn thận. Đỗ xong quay đầu lại thấy mắt chàng nhắm nghiền như
đang ngủ say, đôi hàng lông mi rậm rì đang khép hờ hững, mặt nạ hoàn hảo đã
được bỏ ra, lúc này trông anh vô cùng mệt mỏi.
Cô thấy nhói đau trong lòng, cô giơ tay vuốt ve vầng
trán cao của anh rồi nói: “Anh mệt lắm phải không? Rõ ràng là bận như thế mà
còn nhận lời trả lời phỏng vấn nữa chứ?”
Thiếu Hàng khẽ mở mắt ra: “Thực ra định bụng quảng cáo
miễn phí trên Đài sau khi giành được dự án ấy. Ai ngờ không giành được. Đến giờ
anh chẳng nhớ nổi hôm nay cô ấy hỏi những gì”.
Giờ cô đã hiểu được tại sao hôm nay anh trông có vẻ
chán nản, buồn bực. Mấy tháng gần đây, anh và mấy người trong nhóm đang tập
trung cao độ để thầu một dự án lớn. Họ đã phải bỏ rất nhiều công sức và tiền
bạc vào đó. Tuy công ty của anh chưa lớn lắm, nhưng nói về trình độ thiết kế
thì đứng hàng đầu ở thành phố này. Tiếc là dự án này đã bị một đối tác hùng hậu
về vốn thâu tóm mất. Anh ấy làm sao mà chịu nổi khi biết được kết quả thầu