
nhưng bị anh giục đi ngủ: “Đã bảo nghe lời anh không được thức khuya còn gì?
Bình thường chẳng có việc gì em cũng mò mẫm đến tận một hai giờ đêm mới chịu đi
ngủ. Giờ có phải thành tật rồi không đấy?”.
Bị chàng nhắc nhở một tràng, cô chậm rãi đáp: “Thôi
mà, em đi ngủ đây. Anh đừng làm khuya quá nhé!”
Lặng lẽ cúp điện thoại, cô cuộn mình vào trong chăn và
bắt đầu xem bộ phim có từ lâu lắm rồi trên máy tính.
Trong phòng họp ánh đèn sáng choang, Thiếu Hàng bỏ
kính cận ra khỏi mắt, rời khỏi ghế ra đứng trước ô cửa sổ. Anh thấy mỏi và nhức
mắt vì phải nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mười mấy tiếng.
Những ngày tháng sắp tới, cộng với sự phản ứng của cô
vợ yêu quý, trong lòng anh thấy buồn bực không yên.
Ngoài trời tối đen như mực, cả thành phố đang chìm sâu
trong giấc ngủ dưới ánh đèn đường vàng vàng mờ ảo.
Ngày hôm sau, hai đồng nghiệp hẹn hò ra ngoại ô thị
trấn leo núi, khớp gối cô bị đau nên không đi. Một mình đi đến Đài truyền hình.
Trên đường đi cô rẽ qua mua ít bánh ngọt để làm quà. Chiêu bài của cô chính là
nụ cười quyến rũ, nụ cười ấy chân thành, rạng rỡ chẳng khác gì ánh nắng bừng
lên trong mùa đông, ai thấy cũng mê.
Thấy người bận rộn cô nói vài câu khách sáo rồi rút
lui cho nhanh, gặp người nhàn nhã như mình cô tán dóc lâu hơn, toàn bàn tán về
những chủ đề vô thưởng vô phạt. Ba ngày trôi qua như vậy, toàn bộ Đài truyền
hình từ trên xuống dưới đều quen cô hết.
Ngày bốn tháng tư, sáng bảnh mắt ra mắt cô đã giật
liên hồi. Các cụ hay nói mắt trái nháy báo hiệu điềm lành, mắt phải nháy là báo
hiệu điềm dữ. Nhưng mà cả hai mắt cô cứ thay nhau nháy liên tục thì là lành hay
dữ đây?
Thấp tha thấp thỏm đến bảy giờ, tầm này ba mẹ đều đã
dậy. Có khi ba cô còn đang xuống dưới khu chung cư mua đồ ăn sáng rồi ấy chứ,
mẹ nhất định đang rửa ấm chén để pha trà. Cô gọi điện về nhà bị mẹ chất vấn y
như dự đoán: “Con đi huyện Chương từ bao giờ thế hả? Sao bây giờ mới nói cho mẹ
biết?”.
“Con đi hôm mùng một, đi gấp quá, nhưng con nói với
chồng con rồi mà...”.
“Đừng có đem chồng ra làm bia đỡ đạn. Giờ có thấy bóng
dáng, tăm hơi nó đâu hả?” Mẹ cô bực bội nói.
Cô sững người trong giây lát rồi vội nói: “Mấy hôm nay
anh ấy cũng đi công tác ở bên ngoài, nhưng chồng con nói rồi anh ấy sẽ tranh
thủ về qua nhà mà”.
Bà Hoàng Tu Dĩnh, mẹ cô, im lặng và rồi thở dài rồi
buồn bã nói: “Mẹ biết ngay mà, các con có ai để tâm đến việc tảo mộ đâu!”.
“Mẹ, con...”.
“Thôi khỏi phải khéo chống nữa. Con nghĩ gì ba mẹ đều
biết hết”. Bà Dĩnh nói khẽ rất nhạt nhẽo. Bà còn nói: “Con không muốn đi sao
không nói thẳng cho ba mẹ biết? Việc gì phải lấy cớ bận công việc này nọ”.
Máu nóng bốc hết lên đầu, cô nói: “Ba mẹ nói đúng đấy,
đúng là con không muốn đi, nhưng chồng con đi là được rồi còn gì nữa!”.
“Được... được chứ sao không được. Có giỏi sau này cô
đừng về đây nữa!”.
Cộp một cái, mẹ cô gác luôn điện thoại.
Cô bực quá bấm điện thoại luôn cho Thiếu Hàng, ai ngờ
anh lại tắt máy, có lẽ là đang ở trên máy bay. Cô không biết phải làm sao, chỉ
cầu khấn sao cho chồng mình sớm về, giúp mình mau chóng dập tắt cơn giận của
mẹ.
Mỗi lúc thế này, cô cảm thấy trong lòng thật khó chịu
mà không nói ra lời. Giống như là một nơi xa xôi đang dụ dỗ cô, chỉ cần tiến
thêm chút thôi là quả pháo xịt là cô cũng sẽ nổ tan tành.
Không phải là những lúc ương bướng thì tình cảm và lý
trí luôn ở thế đối lập nhau, mà hai thứ này luôn va chạm, kêu gào trong đầu óc
cô. Lý trí chiến thắng tình cảm, cô sẽ lùi bước; còn tình cảm chiến thắng lý
trí, cô sẽ nhấc chân lên sải bước về phía trước, và trong đầu luôn ẩn hiện một
hình bóng thật cao thật dài và một khuôn mặt dịu dàng, hiền hậu. Đôi mắt trên
khuôn mặt ấy sáng long lanh và sâu thăm thẳm. Ánh mắt ấy đủ để đầu óc nóng nẩy
của cô quay về con số không tròn trĩnh.
Phật giáo có nói đến luật nhân quả, có nhân ắt có quả.
Thế sao họ gây ra nhân gì thì tại sao lại phải kéo cô một người ngoài cuộc để
gánh cái quả ấy.
Đến giờ cô vẫn chưa thể nào hiểu nổi.
Hôm sau, cô ôm lấy cuốn sách rồi ngồi suốt cả ngày
trong phòng hội nghị của Đài truyền hình, ngay cả bữa trưa cũng chẳng buồn nhấc
mình ra khỏi ghế xuống dưới tầng ăn trưa. Khoảng thời gian này anh gọi điện
thông báo đã về đến nhà, cô còn nghe rõ mẹ mình đang tiếng bấc tiếng chì ở bên
cạnh nên chẳng buồn nhiều lời.
Chạng vạng tối, trên đường về khách sạn cô bỗng thấy
đầu nặng như chì, chân nhẹ bỗng. Cô đoán chắc là do không khí trong phòng họp
không thông thoáng nên não bị thiếu oxy. Cô vội vẫy một chiếc xe bus nhỏ, cũ
rích lên ngồi ở gần cửa sổ. Lái xe hỏi đi đâu cô đáp luôn: “Đến bến cuối!”
Chẳng ngờ chiếc xe bus này lại đi đến thị trấn bên
cạnh, vừa đi vừa bắt khách ven đường, mãi 8 giờ tối mới đến trạm xe bus ở thị
trấn bên cạnh. Gia Hảo xuống xe, cô bị vài người đi đường vội vã va vào mấy
lần, khó khăn lắm mới tìm được một cửa hàng tạp hoá nho nhỏ. Cô vội cầm chai
nước suối hỏi tiền để trả, tay thò vào trong túi khoắng một hồi giật mình nhận
ra ví và điện thoại đều không cánh mà bay.
Trời ơi, cô đã b