
eo kiểu
cây ngay không sợ chết đứng xong cô ấp ấp úng úng: “Lần sau, lần sau em sẽ đi”.
Không nhớ nổi mình đã bao nhiêu lần nói lần sau bảo đảm như thế này rồi. Cô
cũng biết tỏng anh đã sớm biết được câu trả lời ấy, nên không khỏi cảm thấy
chột dạ.
Thoáng sau thôi đã thấy anh cười nói: “Ừ, lần sau
nhé”.
Ngắt điện thoại xong cô thở phào nhẹ nhõm. Số đến khổ,
cô lại thoát được một kiếp nạn trong năm.
“Bờ biển vàng” là Trung tâm giải trí mà Đài truyền
hình thường chọn để tổ chức đón tiếp khách và các hoạt động của Đài.
Gia Hảo vừa bước vào sảnh, Giám đốc lễ tân nhận ngay
ra cô liền đi đến đón: “Chào chị, chị Dao đang ở trong phòng VIP 407. Để tôi
đưa chị lên đó”.
Gia Hảo xua tay: “Thôi khỏi, tôi lên một mình cũng
được. Cảm ơn”.
Vào phòng VIP không khí sôi động, ồn ào khác hẳn bên
ngoài. Ngay cả Đạo diễn Chu Tân Di cũng góp mặt, cô là người đến muộn nhất.
Xong màn chào hỏi xã giao, Dao Dao kéo cô ra chơi xúc xắc uống bia. Cô chơi vài
ván thua cả nên uống cốc bia cho qua chuyện rồi không chơi nữa. Cô ngồi ra một
phía nhâm nhi món lạc rang. Dao Dao thò cổ qua nói rất bí hiểm: “Cậu đoán xem
ai đang ở phòng bên cạnh nào?”.
Gia Hảo đáp vài cái tên cho xong nhưng chẳng trúng tên
nào. Dao hỉ hả lắc đầu. Cô càng hỏi dồn Dao càng làm ra vẻ. Dao kiếm hai cái ly
không rót rượu vào rồi kéo cô đi qua chào hỏi.
Ai ngờ vừa đến cửa phòng bên cạnh cô nghe thấy một
giọng nam cao khàn khàn đang hát bài “Tỉnh giấc mộng” của Na Anh. Giống hệt,
đến cả khúc luyến khàn khàn cũng thế. Gia Hảo giật bắn mình, nắm lấy tay Dao
chẳng khác gì bị điện giật ngăn không cho gõ cửa, cô nói khiên cưỡng: “Ối đau
bụng quá, tớ ra toa lét một lát nhé!”.
Nói xong chạy biến luôn khiến cho Dao đứng ngẩn ngơ
chẳng biết việc gì xảy ra. Cô chui tọt xuống quán cà phê ở tầng hai tìm một chỗ
tranh tối tranh sáng ngồi xuống nhâm nhi ly cà phê Cappuccino. Mùi hương ngọt
ngào của cà phê nhanh chóng phát huy tác dụng, không gian tràn ngập bản nhạc
“Summer time” của Janis Joplin. Cô ngồi ngả mình trên chiếc ghế sô fa mềm mại,
kìm chế sự chán nản bằng sự thư giãn của cơ thể.
Cô nghĩ, dù bao nhiêu năm trôi qua vẫn thế cả thôi, có
một số chuyện không vượt qua được. Cuộc đời như thế ngẫm lại cũng thấy đau buồn
làm sao.
Chưa uống hết cốc cà phê, Dao đã gọi điện thoại giục
liên hồi. Trách cứ cô thoát thân lúc lâm trận làm cho người ta phải đi một
mình, bị chuốc uống bao nhiêu là rượu.
Gia Hảo thấy yên tâm phần nào, cô cười nói: “Cậu uống
rượu giỏi thế cơ mà! Ai chuốc cậu say được hả?”
“Mặc kệ, cậu quay lại nhanh lên”.
Trở lại phòng VIP, cô ngẩn tò tè khi thấy Quan Thiếu
Hàng đang ngồi cạnh Dao Dao.
Dao Dao nhìn thấy cô mừng rỡ hét toáng lên: “Gia Hảo,
lại đây nào, bọn tớ đang chơi xúc xắc với anh Hàng. Chơi nhé, hai đánh một kiểu
gì cũng thắng”.
Quan Thiếu Hàng nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn về phía
cô. Anh cười chẳng ra cười, chắc là nốc lắm rượu vào rồi, nhìn kìa mắt sâu thăm
thẳm hơn cả ngày thường.
Gia Hảo nhanh chóng ngồi xuống, cô cầm luôn cốc bia
đặt trước mặt Dao uống một hơi hết cạn. “Mọi người chơi đi, thua tớ sẽ uống
thay cậu”.
Dao tròn mắt nhìn cô chẳng thể thốt ra lời.
“Sao hả?” Hảo chẳng hiểu gì cả.
Dao lén nhìn Thiếu Hàng rồi quay lại ra hiệu cho cô
đừng hỏi nữa. Không khí thật lạ, Thiếu Hàng coi như không có chuyện gì xảy ra,
xin phép đi toa lét. Bóng Thiếu Hàng vừa đi khuất, Dao cấu Hảo một cái rõ đau.
Cô đau quá vặc lại: “Rốt cuộc là có việc gì hả?”
“Cậu vừa uống cốc của anh ấy!”
Gia Hảo ngẩn người ra rồi cười ngại ngùng: “Anh ta
không để ý đâu mà... tớ có bệnh tật gì đâu...”
Dao không nghĩ như vậy, trước khi phỏng vấn Quan Thiếu
Hàng, cô đã bỏ rất nhiều thời gian tìm tòi,
thu thập các tư liệu liên quan đến anh. Cô khẳng định Thiếu Hàng là người ưa
sạch sẽ đến đáng sợ, đoán là anh ấy không chấp nhận được hành vi này. Nhưng anh
là người có học, nên mới tìm cớ đi ra, không làm mất mặt Gia Hảo.
Gia Hảo coi như chẳng có việc gì xảy ra, cầm cái cốc
lúc nãy đặt trước mặt rồi nói: “Tớ uống cốc này, cậu lấy cốc mới cho anh ta
uống”.
Đúng lúc đó, mấy đồng nghiệp ngồi kế bên kéo đến nịnh
nọt, đề nghị Gia Hảo hát một bài. Gia Hảo là giọng ca nổi tiếng ở Đài, trước
kia mỗi lần Đài tổ chức liên hoan văn nghệ kiểu gì cô cũng phải độc diễn một
bài.
Gia Hảo chẳng bao giờ ngại ngùng, nhưng hôm nay cô lại
từ chối, lấy cớ đang mệt vì đau họng. Với những người dẫn chương trình, việc
quan trọng nhất là phải giữ được họng tốt, vì vậy viện cớ này được chấp nhận
ngay. Nhưng...
“Tiếc thật đấy. Gia Hảo không hát à? Thế thì anh Di
phải hát thay cho cô ấy một bài”. Có người cố tình trêu chọc.
“Được thôi”. Chu Tân Di cười cười cầm micro rồi quay
sang nhìn cô thật lâu, ánh mắt chứa chan với nhiều ý nghĩa.
Mọi người ai ai cũng hiểu cái nhìn ấy, tiếng cười nói
ngày càng nhộn nhạo, ngay cả Dao ngồi bên cạnh cũng cười hỉ hả. Gia Hảo tức quá
huých cùi chỏ một cái rõ đau vào người Dao. Quay đầu lại, cô bỗng chạm phải ánh
mắt của Quan Thiếu Hàng, không hiểu anh ấy đứng cạnh quầy bar từ bao giờ. Ánh
mắt