XtGem Forum catalog
Kế Hoạch Mai Mối

Kế Hoạch Mai Mối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323282

Bình chọn: 7.00/10/328 lượt.

g quá nữa và cả huyện vụn khoai tây chiên. Im lặng một lát, Hạ Hà

Tịch đưa tay đỡ trán, mãi không thốt nên lời.

Bà mối lại rất tự

đắc, khéo léo tránh các loại bom ngầm trên mặt đất, từ từ lượn tới trước mặt anh, ngang bướng nói: “Đây là anh ép em đấy nhé! Em cũng định để

lại chút kỉ niệm đẹp cho chồng mới cưới.” Nói rồi, cô lại học theo bộ

dạng của đám lưu manh vô lại, khoác tay lên vai anh, nhướn mày nói: “Ôi

trời ơi, chồng à, anh cũng bình luận tâm trạng hiện thời chút xem nào.”

Hạ Hà Tịch chớp mắt, cười tươi: “Không biết giờ quay lại làm thủ tục ly hôn còn kịp không nhỉ?”

“Muộn rồi, bản cô nương không đồng ý. Bây giờ anh thu dọn hành lý cho em đi.”

“…”

Thế là, cặp vợ chồng mới cưới mất cả buổi chiều đau khổ mà vui sướng để thu dọn hành lý.

Ăn cơm tối ở ngoài xong quay về đã gần mười giờ. Tô Tiểu Mộc thu dọn hành

lý hơn nửa ngày, eo nhức lưng đau, tắm rửa xong thì thản nhiên nằm đơ

trên giường. Cô cảm thấy, chuyện xảy ra mấy ngày nay thật sự là quá đột

ngột. Cuộc sống vốn đang chầm chậm đột nhiên như bị nhấn nút tua nhanh.

Yêu đương, gặp người lớn trong nhà, làm chuyện gì gì đó, kết hôn…, tất

cả những chuyện chưa từng ngờ tới chỉ cần nói diễn ra là diễn ra thật

chẳng để mình bình tâm gì hết.

Thế nên, giờ cô rất muốn ngủ, ngủ một giấc thật ngon, bình ổn tâm trạng một chút rồi mới có sức đối phó

với các loại ngạc nhiên, thắc mắc của đám đồng nghiệp, bạn bè. Nhưng

trong lúc bà mối đang mơ mơ màng màng một bàn tay mò mẫm tiến vào, xé

rách giấc mộng của cô trong nháy mắt.

Mi mắt bà mối giật giật,

không cần nghĩ ngợi gạt bàn tay kia ra. Bàn tay háo sắc không phục, vẫn

tiếp tục sờ soạng, trên cổ bà mối cũng truyền tới hơi thở nóng hừng hực.

“Nhóc…” Có tiếng muỗi vo ve bên tai.

“Nhóc, ngủ rồi hả?” Không những kêu vo ve, mà con muỗi này còn có cả đầu lưỡi, vừa kêu vừa liếm lên môi cô. Bây giờ cả muỗi cũng háo sắc!

“Nhóc, nằm dịch sang đây, đừng để rơi xuống…”

“!!!” Bà mối không thể nhịn nổi, mở choàng mắt ra đá cho “con muỗi” một cái.

Tiếc là con muỗi này tay chân lanh lẹ, tóm được cổ chân bà mối.

Bà mối muốn ngủ mà lại bị gọi dậy, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cái chân

còn có thể hoạt động cũng đánh tiếng chào hỏi người tên kia: “Hạ Hà

Tịch, anh có để cho người ta ngủ không hả?”

Dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, Hạ Hà Tịch chớp mắt, ra vẻ ngây thơ, nói: “Làm em tỉnh ngủ

rồi à? Xin lỗi nhé!” Nói thì như thế nhưng trong giọng anh chẳng hề có ý xin lỗi gì, đôi mắt đó rõ ràng muốn nói: “Em tự tỉnh đấy nhé!”

Tô Tiểu Mộc muốn xoay người nhưng phát hiện chân mình vẫn bị người ta giữ

chặt, lại càng bực bội hơn: “Thả tay ra, em muốn ngủ thật.”

Hạ

Hà Tịch nghe thế thì ngoan ngoãn thả tay, chỉ là thả một cách rất có kĩ

thuật, anh vừa đổi tư thế vừa “thả” chân bà mối lên eo mình. Thế là,

trong phút chốc, bà mối lại ở trong tư thế rất xấu hổ là cưỡi lên người

nào đó.

“Anh…” Tô Tiểu Mộc còn chưa dứt câu thì gương mặt đã đỏ

bừng. lúc này Hạ Hà Tịch đã đã nắm hờ lấy thắt lưng của vợ đẩy cô xuống

thấp hơn, kéo nụ hôn thêm quấn quýt, nói: “Đêm động phòng hoa chúc, nếu

để cô Hạ ngủ như thế thì chẳng phải anh quá tắc trách sao?”



mối lườm một cái, nhưng giọng đã mềm đi: “Đừng mà, đừng mà, em mệt thật

đấy. Hơn nữa… hơn nữa…” Hơn nữa chỗ bị thương hai hôm trước còn chưa

lành hẳn, câu này làm sao cô nói ra miệng được chứ? Ngay khi đầu lưỡi

líu lại, cả người đã bị Hạ Hà Tịch đè lên. Bởi tư thế quá thân mật, bà

mối nhanh chóng cảm nhận được thứ nóng bỏng ở bụng dưới của kẻ nào đó…

Anh cười, trong giọng cười toàn ý trêu chọc: “Hơn nữa cái gì?”

Nói rồi, đôi môi ẩm ướt đã dán lên chiếc cổ mẫn cảm nhất của cô, bàn tay

gian xảo cũng chui vào áo lần nữa. Tô Tiểu Mộc khẽ rên rỉ, nhắm mắt

chuẩn bị buông xuôi thì chuông điện thoại của Hạ Hà Tịch vang lên.

“Điện thoại!”

Hạ Hà Tịch ngừng lại, liếc nhìn bà mối một cái, với tay qua cô lấy di

động. Tiểu Mộc nghĩ rằng anh sắp nhận điện thoại thì một tiếng rắc vang

lên, chiếc điện thoại bị ném xuống đất, văng cả pin ra. =.=



mối: “Tổng giám đốc Hạ, tuy lúc này bị người ta quấy rối là… rất đáng

ghét, nhưng anh không nên trút giận lên nó chứ, nó vô tội mà.”

Hạ Hà Tịch cười thầm, thừa lúc Tô Tiểu Mộc không chú ý, tiếp tục cởi cúc

áo của cô, nghiêm chỉnh nói: “Không sao, thực ra anh đã muốn đổi di động từ lâu rồi. Ừm… mua một cái như của em… di động tình nhân.”



mối nghe thế thì nghĩ một lát, bắt đầu chủ động giúp Hạ Hà Tịch cởi quần áo. Hành động này khiến Hạ Hà Tịch rất ngạc nhiên, cô vợ nhỏ của anh

nhiệt tình như thế từ lúc nào vậy? Tay anh hơi run, mắt nhìn bà mối chằm chằm, cằm suýt nữa thì rơi xuống gối: “Sao… đột nhiên chủ động thế?”

Bà mối cười gian xảo: “Em đang nghĩ, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.”

“???” Hạ Hà Tịch hoang mang: “Phiền phu nhân nói tiếng Trung ạ.”

Tô Tiểu Mộc cởi áo của Hạ Hà Tịch ra, rất hả hê, đáp: “Nếu muốn mua di

động tình nhân, em đã tính giá cả rồi, cứ đập vỡ cục gạch của em đi, đổi sang hiệu của anh thì có hời hơn một chút.”

“…” Lần này cằm của Hạ Hà Tịch rơi xuống gối thật. Cô Hạ, em