Polly po-cket
Kế Hoạch Mai Mối

Kế Hoạch Mai Mối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323265

Bình chọn: 8.5.00/10/326 lượt.

tôi gửi lời chúc “cùng kết hôn vui vẻ” tới cậu Ninh nhé.”

Hạ Hà Tịch cố ý nhấn mạnh chữ “cùng”, bà mối ngoảng đầu lại thì thấy anh đang thản nhiên nhìn mình, líu lưỡi giới

thiệu: “Đây là…chồng tớ, Hạ Hà Tịch.”

Thanh Thanh nhìn Hạ Hà Tịch một lượt từ trên xuống dưới, lắp bắp: “Quần áo của chồng cậu, rất khác thường.”

Tô Tiểu Mộc bật cười, đang định khom người xuống thì bị ánh mắt của Hạ Hà

Tịch quét qua nên dừng lại, không dám cười tiếp, khách sao nói: “Xấu hổ

quá.”

Nhưng Hạ Hà Tịch thản nhiên bật cười, hờ hững nói: “Ai

cũng nói nhìn trang phục của một người đàn ông là có thể biết vợ anh ta

tháo vát cỡ nào. Ừm…cô cậu hiểu rồi đấy.”

Bà mối: “…” Hạ Hà Tịch, anh ác thật đấy!

Nhưng chuyện tiếp theo rất thuận lợi như nước chảy thành sông. Điền vào: “Đơn xin đăng kí kết hôn”, kí tên, điểm chỉ, nộp tiền, nhận giấy chứng nhận, kết thúc! Hay cách nói lãng mạn thì, một tờ giấy mỏng manh, mấy cái dấu tay như thế mà đã buộc hai người đã từng “chẳng là gì của nhau” lại, mà buộc một lần là buộc cả đời luôn.

Còn theo cách nói của bà mối thì lại là: “Mẹ ơi, kết hôn rẻ quá, chỉ có chín tệ!”

Nhân viên làm thủ tục đăng kí kết hôn cho hai người nghe vậy thì phì cười:

“Ít hay nhiều tiền thì cũng chỉ là hình thức thôi. Chúc mừng cô cậu.”

Mắt Hạ Hà Tịch sáng lên, rút bao tiền mừng đã chuẩn bị trước trong túi áo

đưa cho nhân viên, nói: “Cảm ơn”. Dù giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt,

nhưng Tô Tiểu Mộc nhận ra…sự vui sướng vô ngần toát ra từ hai chữ ấy.

Ra khỏi cục dân chính, bà mối hỏi: “Anh chuẩn bị tiền mừng lúc nào thế?”

Hạ Hà Tịch cong mắt, lảng tránh: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này vợ không cần quan tâm, cứ ngoan ngoãn làm cô dâu là được rồi.”

Bà mối bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn thì hơi lúng túng, mặt đỏ tới nỗi phải nhìn xuống đất, mũi chân di di vẽ thành vòng tròn nhưng trái tim

thì cứ đập thình thịch không ngừng. Cô nghĩ, đúng là chứng sợ hãi trước

hôn nhân đã hết rồi, chỉ đơn giản như thế đã khiến mình từ một người độc thân thành phụ nữ có chồng, nên khó tránh khỏi cảm giác thấy hơi khó

chịu.

Hạ Hà Tịch nói: “Em còn gì muốn hỏi không?”

Tô Tiểu Mộc ngẩng đầu lên suy nghĩ một lát, nụ cười đã tràn trên khóe mắt: “Sau này em phải gọi anh thế nào đây, anh Hạ?”

Hạ Hà Tịch sững người một lát rồi bật cười với bà mối. Tại cửa cục dân

chính, ánh nắng nghiêng mình xuyên qua tán cây, chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng của Hạ Hà Tịch, để lại bóng nắng loang lổ. Hạ Hà Tịch nắm tay bà

mồi, nghiêm túc nói: “Cô Hạ, chào em!”

Tô Tiểu Mộc nở nụ cười ngọt ngào, đáp lại: “Anh Hạ, chào anh!”

Hai câu trước sau, cũng là “anh Hạ”, nhưng lại khác nhau một trời một vực.

“Anh Hạ” đằng trước chỉ là một kẻ độc thân cô đơn, còn “anh Hạ” kia từ

nay về sau phải chịu trách nhiệm cho một đời hạnh phúc, vui vẻ của cô Hạ rồi! Nhận giấy chứng nhận kết hôn xong, Tô Tiểu Mộc hài lòng nghĩ rằng có thể về nhà thoải mái ngủ tiếp thì bị Hạ Hà Tịch kéo thẳng về kí túc xá của

công ty cô, bắt phải sắp xếp hành lý, ngay lập tức dọn về nhà con cáo họ Hạ. Trước đây, Hạ Hà Tịch chưa từng ghé qua phòng cô. Xe vừa mới dừng

trước cổng kí túc xá, đôi vợ chồng mới kết hôn được một tiếng bảy phút

đã nổ ra cuộc cãi vã đầu tiên.

Cô Hạ sống chết không chịu để anh chồng tham quan phòng mình.

Trước cửa phòng, bà mối trợn mắt, cắn răng nói: “Không có chìa khóa.”

Hạ Hà Tịch khoanh tay trước ngực, nhếch môi: “Không có chìa khóa hay không mang chìa khóa?” Vế trước là nguyên nhân khách quan, vế sau lại là

nguyên nhân chủ quan.

Tô Tiểu Mộc đảo mắt, giở trò: “Anh quan

tâm em không mang chìa khóa hay không có chìa khóa làm gì chứ? Dù sao

hôm nay anh cũng không vào được. Hành lý dọn lúc nào chả được, ngày mai

anh đi làm thì em sẽ về đây dọn dẹp.”

Hạ Hà Tịch nheo đôi mắt

cáo, hờ hững ừ một tiếng: “Sao phải đợi tới khi anh đi làm mới về đây

dọn dẹp?” Rồi xoa cằm, nói tiếp: “Em càng sợ anh tham quan cái ổ của em

thì anh càng có hứng thú, làm sao đây?”

Bà mối nghẹn họng, chống nạnh, xẵng giọng: “Anh có hứng thú cũng chẳng sao, dù sao thì em cũng

không mở. Ha ha!” Vừa nói xong, Tô Tiểu Mộc đã bị móng vuốt của con cáo

họ Hạ tập kích. Bà mối vô cùng sợ nhột, thấy eo nhột một cái liền bật

cười khanh khách.

“Hạ Hà Tịch, anh làm gì đấy? Thả em ra! Ha ha ha…”

Con cáo họ Hạ không ngừng tay, tiếp tục mò mẫm vào túi áo của bà mối, chỉ

lát sau đã móc ra một chùm chìa khoá. Anh giơ chùm chìa khoá lên cao,

lắc lắc: “Em ngoan ngoãn tự mở cửa, hay để anh thử từng chìa, từng chìa

đây?”

Tô Tiểu Mộc vẫn cười đến chảy nước mắt, cắn răng nói: “Hạ Hà Tịch, anh đừng hối hận!”

Anh cười: “Từ trước tới nay anh chưa bao giờ hối hận.”

Chỉ một lát sau, Hạ Hà Tịch nhìn thấy quang cảnh bên trong cánh cửa, đột

nhiên muốn tát cho mình hai phát. Lựa lựa dưới chân mấy cái, cuối cùng

Hạ Hà Tịch đã tìm được nơi để đặt chân. Chỉ thấy trong căn phòng bé tí

tẹo, sofa, giường, tủ để ti vi, bàn trà, cái nào cũng bị chất đống ù ụ…

Quần áo, váy vóc chỗ nào cũng thấy, giầy cao gót rơi mỗi góc một chiếc. Trên tủ để tivi còn có cuốn tiểu thuyết đang mở. Trên bàn trà có lon Coca đã uốn