
định lấy thân trả nợ đấy à?
_______________Tôi là đường phân cách lấy thân trả nợ____________
Sau khi thự hiện nghĩa vụ xong, cô Hạ không thể chống đỡ thêm được nữa mà
ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô thấy mình được ai đó ôm vào
phòng tắm lau rửa sơ qua. Khó khăn lắm đôi vợ chồng trẻ mới cùng đi ngủ
thì chuông cửa lại kêu vang. Lần này, dù tính Hạ Hà Tịch có tốt đi chăng nữa cũng thấy bực mình.
Bà mối trở mình, đưa mắt nhìn đồng hồ ở đầu giường, kim phút, kim giờ vừa chỉ đúng số ba. Đêm hôm khuya khoắt,
giờ này còn ai tới tìm Hạ Hà Tịch chứ? Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mộc không
nén nổi tò mò bèn khoác thêm áo ngủ, xuống giường. Cùng lúc đó, Hạ Hà
Tịch đã đi đến chiếc điện thoại ở gần cửa.
Khi Tô Tiểu Mộc ra đến phòng khách thì thấy Hạ Hà Tịch đang gầm khẽ qua điện thoại: “Giờ này cô tới làm gì hả?”
Bà mối đứng ở xa, tầm nhìn lại bị che quá nửa, không thấy rõ hình ảnh,
nhưng cô vẫn lờ mờ nghe được giọng nói nũng nịu từ đầu bên kia, một
giọng nữ xen lẫn tiếng cười khúc khích đang nói gì đó qua điện thoại.
Cô nén giận, hỏi: “Ai đấy?”
Hạ Hà Tịch nghe thấy giọng của bà mối thì giật mình, lát sau mới ngoảnh
lại nhìn cô, vẻ mặt lúng túng. Bà mối sải bước, đi thẳng tới trước mặt
anh nhấn nút mở cửa. Bà mối nhìn vào mắt Hạ Hà Tịch, rồi vênh vang đặt
mông xuống ghế sô pha, cười giận dữ: “Em muốn xem thử, đêm tân hôn mà ai nóng lòng nóng ruột tới chúc phúc cho chúng ta.”
Hạ Hà Tịch ho
khan, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hai vợ chồng nghe thấy tiếng cười
khúc khích vang lên ngoài cửa, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng:
“Sum!”
Hạ Hà Tịch ngoảnh lại, còn chưa kịp phản ứng thì một cô gái đẹp đã nhào
vào trong lòng. Người đẹp dụi dụi vào lồng ngực anh một hồi, rồi mới
ngẩng lên, nói: “Anh yêu, em nhớ anh lắm!” Nói xong cô mới phát hiện sắc mặt “anh yêu nhà mình” không được tốt lắm, bầu không khí trong phòng
cũng không được trong lành. Bất giác liếc mắt nhìn sang bên, một cô gái
ngồi trên ghế sô pha đang nhìn chòng chọc vào mình.
Khựng lại
một lát, người đẹp mới tỉnh lại, chăm chú nhìn bà mối, rồi lại nhìn Hạ
Hà Tịch, bật cười thành tiếng: “Thì hiện tại à?”
Tô Tiểu Mộc: “…”
Bà mối không trả lời, nhưng chẳng ảnh hưởng tâm trạng phơi phới của vị
khách không mời mà tới kia. Đôi mắt cô ta cong lên, giơ tay ra thân
thiện nói: “Chào cô, thì hiện tại, tôi là thì quá khứ.”
Hạ Hà
Tịch nghe vậy chẳng biết xử lý ra sao, chỉ biết đỡ trán, nhắm mắt im
lặng. Bên này bà mối lại nở ra một nụ cười quyến rũ, từ từ đứng dậy, ánh mắt dữ dằn, gằn từng chữ: “Chị chỉ nói đúng một nửa thôi, chị gái ạ!
Tôi không chỉ là thì hiện tại, mà còn là thì tương lai nữa…” “Chị chỉ nói đúng một nửa thôi, chị gái ạ! Tôi không chỉ là thì hiện
tại, mà còn là thì tương lai nữa…” Bà mối nói xong, cả phòng toàn gió
lạnh.
Đồng chí vợ cũ nghe vậy thì cái miệng nhỏ nhắn như hoa anh đào khẽ mở ra, hai hàng lông mày xinh đẹp muốn uốn cong mà không cong
được, đôi mắt sáng chớp chớp, vẻ mặt không biết là kinh ngạc hay là gì
khác?
Bà mối đứng trước ghế so fa, khoanh tay nhìn cô vợ cũ, khí thế cũng không hề thua kém. Nhưng… không thể không thừa nhận, đồng chí
vợ cũ này rất xinh đẹp. Dáng người mảnh mai, sống mũi cao, thẳng, đôi
mắt xanh nhạt, mái tóc uốn lọn dài tới thắt lưng… Dù chỉ mặc áo khoác
gió và đi giày da kiểu đơn giản, nhưng càng làm tôn lên dáng người cao
ráo và làn da trắng ngần của chị ta.
Đáng hận nhất là, lúc này
chị ta và Hạ Hà Tịch đang đứng cạnh nhau, tạo nên vẻ đẹp hoàn mĩ biết
bao, như một đôi tình nhân bước ra từ trong tranh. Thấy vậy, bà mối thầm đưa tay đỡ trán. Vợ cũ cái gì chứ, đúng là rất hợp với định luật cái gì cũng có trong tiểu thuyết ngôn tình, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn có
một gia đình rất hiển hách và…bệnh công chúa đáng ghét đúng không?
Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mộc im lặng một lát, đang định mở miệng nói tiếp để
củng cố khí thế thì đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của Hạ Hà Tịch,
giọng nói lạnh lùng đáng sợ: “Nhìn đủ chưa hả?” Vừa nói xong thì cả bà
mối và đồng chí vợ cũ như bừng tỉnh. Ừm…Hóa ra trên sân khấu còn có nam
chính nữa.
Bà mối đảo mắt nhìn sắc mặt âm u của Hạ Hà Tịch, đôi
mắt lấp lánh không biết đang ẩn chứa điều gì. Anh hạ giọng nói tiếp: “Cô đã gặp người ta rồi, giờ có thể đi được chưa?”
Hạ Hà Tịch nói
xong chẳng đợi đối phương trả lời đã túm lấy kéo ra ngoài cửa. Đồng chí
vợ cũ thấy vậy bèn giơ hai tay lên hô to: “Stop!Stop!” Trong lúc hai
người co kéo, chân cô ta vấp phải thứ gì đó, loạng choạng suýt nữa thì
nhào vào lòng Hạ Hà Tịch. Hạ Hà Tịch tiện tay ném cô ta lên sofa, cúi
đầu nhìn mới phát hiện cạnh chân cô vợ cũ còn có một va li hành lí đặt
chỉnh tề.
“Jamie, rốt cuộc là cô muốn làm gì hả?” Hạ Hà Tịch
nhìn người đang vùi trên sofa, nắm tay siết chặt. Tới đây đúng đêm tân
hôn, là lời chúc của Jamie dành cho anh sao?
Nhnưg Jamie vẫn
cười haha, không hề bận tâm, chớp đôi mắt sáng, lè lưỡi nói: “Chồng cũ
à, em nghe nói anh kết hôn nên vượt ngàn dặm xa xôi tới chúc mừng anh
này. Vốn định cho anh surprise, nhưng mới nãy gọi điện thoại cho anh t