
làm người hòa giải, vui vẻ nói: “Em gái, em đừng giận mà! Thực ra bọn anh đều thấy thằng nhóc Hạ kia rất được. Em xem, lúc đầu Cẩm Trình
muốn giới thiệu cậu ấy cho em, giờ em lại đồng ý kết hôn với cậu ấy,
chứng tỏ em cũng thật lòng thích cậu ấy. Bọn anh mừng thay cho em. Tới
khi em làm đám cưới, anh sẽ mừng em một phong bì dày.”
Nghe vậy, Tô Tiểu Mộc đột nhiên lúng túng không biết làm sao, chớp mắt
nhìn ba ông anh trai, hỏi: “Thế rốt cuộc các anh trốn trong phòng làm gì hả? Em bị bán đi rồi, ngày mai phải lên pháp trường rồi, các anh còn âm mưu gì nữa?”
Vừa nói xong, đằng sau đồng loạt vang lên ba tiếng thở dài. Tô Tiểu Mộc
ngoái đầu lại thì thấy ba ông anh đang anh nhìn em, em nhìn anh, đưa mắt ra hiệu, rõ ràng là có chuyện gì khó nói mới đùn đẩy nhau như thế. Giao lưu bằng ánh mắt một hồi, anh cả là người bại trận đầu tiên, lên tiếng: “Không phải anh không muốn nói, là anh không biết ăn nói, nói không
hay! Các chú nói đi!”
Tô Nhạc Trình nghe vậy thì kiên quyết giả ngốc: “Anh hai, cũng không
phải em không muốn nói, anh xem, tài ăn nói của anh tốt nhất trong nhà,
còn nhóc chết tiệt kia cũng nghe lời anh nhất…Em nói một câu nó có thể
đập lại mười câu ấy!”
Bà mối thấy vậy thì càng chẳng hiểu ra sao: “Rốt cuộc các anh muốn nói
gì?”
Tô Cẩm Trình lườm hai anh em, cuối cùng mới nghiêm túc nói: “Em gái, có
chuyện về bố mẹ em…bọn anh phải nói cho em biết.” Thứ hai, Hạ Hà Tịch và Tô Tiểu Mộc cùng xin nghỉ làm để đi làm thủ tục
đăng ký kết hôn. Tránh được giờ cao điểm nên đường rất thông thoáng, tới khi xe dừng hẳn ở cổng cục dân chính, nhìn tòa nhà hành chính uy nghiêm sừng sững, bà muối nuốt nước bọt, cuối cùng cũng thừa nhận mình có chút căng thẳng.
Thực ra…hồi ấy…vào lễ kỷ niệm của tập đoàn Chính
Uy, bà mối có thể nói câu “yêu đương chỉ là dối trá, có bản lĩnh chỉ là
kết hôn đi” hùng hồn như thế, chẳng qua cũng chỉ là nửa thật nửa đùa
thôi. Cô nghĩ rằng, gian xảo như con cáo họ Hạ kia có lẽ sẽ không đồng
ý, hoặc có lẽ sẽ dùng cách khác để lãng tránh câu chuyện. Cô chỉ không
ngờ được, Hạ Hà Tịch sẽ đồng ý ngay lập tức…
Trước khi kết hôn
kiểm tra hàng cũng được, gặp người lớn cũng xong, mấy ngày cứ trôi qua
như thế mà tâm trạng bà mối vẫn ổn định, chịu được tới lúc quan trọng
nhất thì bùng nổ. Hạ Hà Tịch đậu xe xong rồi đi tới, thấy bà mối đứng ở
cục dân chính hết hít vào rồi thở ra lại thở ra hít vào, chân như đóng
đinh xuống đất, còn hơi run rẩy.
Anh bỗng phì cười: “Đây là cục
dân chính chứ có phải cục an ninh đâu, em không phải tới đầu thú mà là
tới đăng ký kết hôn, đừng căng thẳng thế.”
Tô Tiểu Mộc bèn nắm
tay Hạ Hà Tịch như mới phát hiện ra sự tồn tại của anh: “Làm sao đây, Hạ Hà Tịch? Hình như em mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân rồi!”
“Ừ”, Hạ Hà Tịch gật đầu: “Có lẽ em vẫn còn nửa tiếng tiếp tục bị bệnh.”
Bà mối hoang mang: “Hả?”
Hạ Hà Tịch nhướn mày: “Kết hôn rồi tự nhiên hết bệnh thôi.”
Bà mối: “…”
Vào đại sảnh cục dân chính, hai người phát hiện hôm nay người tới đăng ký
kết hôn nhiều bất thường. Bà mối đang bực mình không biết hôm nay là
ngày hoàng đạo gì mà náo nhiệt như thế thì nghe thấy hai nhân viên bảo
vệ nói chuyện với nhau: “Lạ nhỉ, hôm nay là ngày thường mà sao lắm người tới đăng ký kết hôn thế?”
Nhân viên bảo vệ kia nghe thế thì thủng thẳng đáp: “Không biết à? Đây là sở thích của thanh niên đấy.”
“Sở thích gì?”
“Thứ sáu này là ngày thần độc trong truyền thuyết, ngày mười một tháng mười
một năm 2011. Ngày này có thể làm cho bao nhiêu trái tim cô nam quả nữ
tổn thương đấy! Để tránh ngày thần độc trăm năm khó gặp này, đương nhiên người ta phải kết hôn trước chứ sao.”
Tô Tiểu Mộc đang uống trà ở bên cạnh, nghe thấy thế thì phun hết ra ngoài. Đúng lúc Hạ Hà Tịch đi xếp hàng lấy sổ về, thế là, hồng trà của tiên nữ rải hoa rơi ngay vào
chiếc áo sơ mi trắng sáng nay con cáo họ Hạ cố ý mặc. Mà điều khiến
người ta bực nhất là, chỗ nào đó dưới thắt lưng của Hạ Hà Tịch cũng bị
ướt một mảng lớn, thật là…bắt mắt.
Trong phút chốc, mấy cặp đôi
đang chờ tới lượt làm thủ tục đăng ký kết hôn đều chăm chú nhìn về phía
Hạ Hà Tịch. Kẻ gây họa Tô Tiểu Mộc mãi sau mới ngẩng đầu lên thì thấy
đôi mắt lóe lên ánh nhìn nguy hiểm của vị hôn phu. Bà mối líu lưỡi:
“Không trách em được, là bọn họ chọc em cười.”
Ngón tay chỉ về
phía nhân viên bảo vệ, anh bảo vệ lại chậm rãi chỉ ngón tay sang một chỗ khác. Hạ Hà Tịch không nói câu nào, rũ mắt nhìn xuống chiếc quần. Đây
nhất định là…món quà tân hôn đặc biệt nhất.
Bà mối chọc chọc hai ngón tay vào nhau: “Không thì…chúng ta về thay bộ khác rồi lại tới nhé?”
Hạ Hà Tịch ngồi xuống cạnh bà mối, rút tấm thẻ ra liếc nhìn rồi nói: “Thôi đi, nể mặt số thẻ mà tha cho em đấy.”
Tô Tiểu Mộc bĩu môi, tò mò không biết số gì mà khiến tổng giám đốc Hạ hài
lòng đến vậy? Cô phun nước làm cho anh thảm hại thế mà cũng không thèm
tính toán. Nghiêng đầu nhìn lướt qua, lẩm bẩm đọc thành tiếng: “Số mười
chín?” Số mười chín không phải là ngày sinh nhật của Hạ Hà Tịch, cũng
không phải ngày sinh nhật mình, hình như lần đầu gặp nhau lẫn đêm đ