XtGem Forum catalog
Kế Hoạch Mai Mối

Kế Hoạch Mai Mối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323341

Bình chọn: 8.00/10/334 lượt.

ầu

tiên của hai người cũng chẳng liên quan gì tới số này, thế sao anh ta

thích số này thế? Chẳng lẽ là…

Nhớ tới chuyện Hạ Hà Tịch đã từng kết hôn, trong lòng bà mối đột nhiên kêu lên một tiếng, chắc không phải là…

Đang suy nghĩ lung tung, con cáo họ Hạ đã khẽ nắm tay bà mối, cười tươi. Anh ghé sát bên tai cô, thì thầm: “Em có nhớ anh đã xem mắt bao nhiêu lần

không?”

Tô Tiểu Mộc chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ ra. Im lặng một lát rồi bật cười thành tiếng. Không ngờ, đồng chí Hạ Hà Tịch còn có lúc trẻ con như thế. Hóa ra, tính cả Châu tài nữ lẫn Lộ Lộ, bà mối đã giới

thiệu cho Hạ Hà Tịch tất cả mười tám cô gái xinh đẹp. Đáng tiếc…Tổng

giám đốc Hạ đẹp trai phóng khoáng, tự cho là thanh cao, chẳng vừa mắt

ai. Cuối cùng, người làm việc giỏi nhất lại là bà Liêu, giới thiệu bà

mối cho Hạ Hà Tịch, một phát trúng đích.

Nghĩ tới đây, bà mối

không nén được mà thở dài, thất vọng nói: “Như thế này thì bà Liêu lại

là bà mối của chúng ra…Kết hôn rồi phải tặng tiền cảm ơn làm mối nữa.

Sớm biết thế thì…”

Chưa nói hết, Hạ Hà Tịch đã biết lời cô: “Sớm biết thế thì em đã tự giới thiệu mình cho anh rồi, có phải không?”

Tô Tiểu Mộc nghẹn lời, không nói nữa. Hạ Hà Tịch thấy bà mối cúi đầu, nom

bộ dạng rầu rĩ như mất một bị khách sộp bèn khoanh tay lại, đang định

nói móc nữa thì chuông điện thoại vang lên. Nhìn màn hình, Hạ Hà Tịch ho khan một tiếng, vừa nhận điện thoại vừa ra khỏi khu ngồi chờ.

Bà mối không để tâm, đang cầm tấm thẻ số mười chín trong tay thì đột nhiên cảm thấy trên vai nằng nặng. Quay đầu lại thì thấy một cô gái đang nhìn mình bằng ánh mắt lấp lánh.

“Bà mối ? Đúng là bà mối rồi!” Cô gái thấy Tô Tiểu Mộc thì kêu to, bà mối nhìn kỹ lại, cũng ngạc nhiên: “Thanh Thanh?”

Hai người nhìn nhau một lát rồi đồng thanh hỏi: “Sao cậu lại ở đây?” Hóa

ra, Thanh Thanh là cô bạn thân thiết nhất của bà mối hồi học cấp hai,

hai người thân nhau tới nỗi đi mua giày cũng mua cùng một kiểu, chỉ khác màu sắc, hoa văn, rồi sau đó mỗi người một chiếc. Thế nên hồi học cấp

hai, bạn bè gọi hai cô bé là “uyên ương song Kiều”.

Bà mối là

Đại Kiều, Thanh Thanh là Tiểu Kiều, tiếc là sau khi tốt nghiệp cấp hai,

hai người cũng ít liên lạc dần. Nhưng dù thế giới của hai người đã khác

nhau một trời một vực, giờ phút gặp lại vẫn rất vui mừng. Thanh Thanh

ríu rít hỏi thăm bà mối, rồi như đột nhiên nhớ ra gì đó, cô cười đen

tối: “Đúng rồi, cho cậu gặp một người.” Nói xong bèn kéo người ở phía

sau ra trước mặt Tô Tiểu Mộc. Bà mối khẽ giật mình, đây nhất định là quả bom thứ hai cô nhận được trong ngày hôm nay.

Chàng trai gãi gãi đầu, nở nụ cười ngượng ngùng chào Tô Tiểu Mộc: “Bà mối, đã lâu không gặp!”

Đúng thật là…đã lâu không gặp. Chàng trai này tên là Ninh Hy, là em họ của

Ninh Nhiên. Khi Tô Tiểu Mộc học đại học, Ninh Hy vẫn độc thân, Thanh

Thanh cũng độc thân, hai người lại rất thích tìm Ninh Nhiên và cô ăn ké

uống nhờ. Bà mối nhìn ngứa mắt bèn buộc chỉ đỏ cho hai người, chỉ mong

hai người thành đôi rồi đừng tới quấy rầy mình và Ninh Nhiên nữa.

Nhưng hoa rơi vô ý, nước chảy vô tình. Ninh Hy chê Thanh Thanh lùn, Thanh

Thanh ghét Ninh Hy ngốc. Đây vốn là chuyện xưa như trái đất, nhưng chẳng ngờ qua mấy năm lại gặp lại hai người ấy ở nơi này. Trông hai người ríu rít không cần hỏi cũng biết tới làm gì.

Thanh Thanh xòe tay giải thích: “Tớ cũng không ngờ được mà, tự dưng đi xem mắt thì gặp lại anh ấy.”

Ninh Hy gật đầu: “Trải qua mấy năm rồi mà vẫn có thể gặp lại đối tượng xem

mắt lần đầu tiên, đã có duyên như thế nên…chúng tôi thành đôi thôi,

haha.”

Thanh Thanh nghe vậy thì lườm đối phương một cái: “Này, này, nói cho rõ ràng thì sau khi xem mắt anh lại theo đuổi em.”

Ninh Hy cũng không chịu thua, lắc đầu nói: “Nếu đêm đó không phải em uống rượu rồi tự động ngã vào lòng anh thì…”

“Anh im đi! Là anh ôm em trước mà.”

“Làm gì có? Rõ ràng là em loạng choạng rồi dụi vào lòng anh.”

Đôi vợ chồng trẻ đang cãi qua cãi lại thì nghe tiếng khịt mũi ở bên cạnh,

cùng quay đầu lại thì nhìn thấy một cái, thấy mắt bà mối đã đỏ lên.

Thanh Thanh hoảng hốt: “Đại Kiều, dù chúng ta là chị em tốt, tớ kết hôn

cậu mừng cho tớ, nhưng cũng không tới nỗi khóc như thế chứ?”



mối sụt sịt nói: “Không phải, tớ đang than thở ông trời bất công. Tại

sao lúc tớ làm mối thì hai cậu không thành đôi, người khác làm mối thì

bọn cậu lại thành? Trong một ngày bị mất tới hai phần tiền mừng làm mối, thật là không chịu nổi.”

Thanh Thanh & Ninh Hy: “…”

Thanh Thanh biết bà mối cũng tới đây đăng kí kết hôn nên cố chờ chú rể tới

rồi mới đi, nhưng sắp đến lượt hai người. Khi số thẻ đã bị gọi tới lần

thứ ba, Thanh Thanh bị Ninh Hy kéo co mãi rồi cũng dùng dằng đi mất. Đi

được nửa đường, hình như Thanh Thanh nói gì đó với Ninh Hy, hai người

bắt đầu cãi nhau, nhưng Thanh Thanh vẫn kiên quyết đẩy Ninh Hy ra rồi

chạy lại, túm lấy bà mối, mãi mới thốt nên lời: “Đại Kiều, Ninh Nhiên về nước rồi. Tháng sau…cũng làm đám cưới.”

Nghe tới đây, mi mắt bà mối giật giật, nhếch môi định nói câu chúc mừng thì nghe có tiếng cười

vang: “Hả? Thế cho vợ chồng chúng