
anh, rồi xẵng giọng nói: “Đau muốn
chết!” Có phải chỉ có nỗi đau như thế mới có thể khiến cô nhớ Hạ Hà
Tịch, nhớ đêm nay?
Con cáo họ Hạ nhẹ nhàng dỗ dành: “Chờ lát nữa là ổn rồi.”
“Không ổn!” Tô Tiểu Mộc cựa người một cái lại đau tới nghiến răng nghiến lợi,
một lát sau thì tự nhiên nức nở: “Đàn ông toàn kẻ lừa đảo.” Nhưng tại
sao, mình là cam tâm tình nguyện bị anh lừa gạt như thế? Ra mắt người lớn
Sáng sớm hôm sau, bà mối bị Hạ Hà Tịch gọi dậy. Nhưng không giống miêu
tả trong tiểu thuyết, “nam chính nhẹ nhàng hôn nữ chính, để cô ấy từ từ
tỉnh lại từ giấc mộng đẹp”, trải nghiệm của Tô Tiểu Mộc hoàn toàn có thể được coi là “kinh hãi tỉnh dậy từ giấc mộng.”
Bà mối là cú mèo, ngày nghỉ nào cũng phải ngủ nướng, lại thêm việc kiểm
tra hàng hóa tối qua khiến cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi, buổi sáng
nằm bẹp trên giường không dậy nổi. Trái lại, con cáo họ Hạ kia có thói
quen tập thể dục buổi sáng. Khi chạy bộ về nhà, làm xong bữa sáng vẫn
thấy bà mối nằm yên không nhúc nhích trong phòng ngủ, cho rằng cô bé này xấu hổ, bèn xông vào phòng.
Không nhìn thì không biết, nhìn một cái thì Hạ Hà Tịch tức muốn chết.
Con nhóc nào đó chẳng những ngủ say khì khì không hề xấu hổ, mà còn
ngang nhiên ôm lấy gối của anh…chảy một bãi nước bọt. Tấm chăn mỏng bị
cô đá sang bên giường, muốn rơi mà cứ chơi vơi.
Không thể không nói, tướng ngủ của bà mối …đúng là không dám khen. Hạ Hà Tịch thấy vậy thì đưa tay đỡ trán, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn
đề giáo dục tư thế ngủ đúng đắn cho vợ hiền sau khi kết hôn. Ngồi xuống
cạnh giường, cẩn thận kéo người Tô Tiểu Mộc, Hạ Hà Tịch búng nhẹ lên
trán cô một cái: “Nhóc, dậy đi! Mười giờ rồi.”
Bà mối lẩm bẩm, định xoay người ngủ tiếp thì Hạ Hà Tịch giữ chặt lấy vai không để cô xoay, cười nói: “Anh rán bánh trứng cuộn cho em rồi, không
phải là món em thích nhất à? Nào, nào, dậy đi.”
Tô Tiểu Mộc giơ tay khuya loạn lên, cái dáng rõ là chưa tỉnh ngủ, lẩm
bẩm: “Không ăn, em mệt lắm!”
“Ngủ cả đêm rồi còn mệt gì?”
“Sao mà không mệt?” Tô Tiểu Mộc mở to mắt nhìn kẻ gây họa, giả vờ ấm ức: “Giờ eo em cũng đau, chân cũng đau, cả người đều đau…” Bà mối nghĩ, thế này thì con cáo giàu lòng trắc ẩn kia sẽ buông tha cô, để cô ngủ thêm
lát nữa.
Kết quả là con cáo họ Hạ nhếch miệng cười, nhướn mày, hạ giọng nói: “Quá nửa đêm qua, là ai vênh vang lay anh dậy, yêu cầu kiểm tra hàng hóa lần thứ hai hả? Nói lần đầu chưa nếm được vị gì? Chê anh không chuyên
nghiệp?”
Tô Tiểu Mộc: “…”
Hạ Hà Tịch vỗ vỗ lên cái đầu bé nhỏ của vị hôn thê như dỗ chú mèo:
“Không muốn anh quấy rầy nữa thì dậy nhanh lên.”
Nghe tới đó, tim bà mối đập thụp một cái. Người được Hạ Hà Tịch dựng dậy đơ ra, bộp một cái lại nằm ngay xuống giường, ý như muốn ra sao thì ra: “Anh cứ quấy tiếp đi, bản cô nương phải ngủ thêm một lát đã.” Ý trong
ấy là, anh quấy em, em coi như đang hát ru.
Lần này, con cáo Hạ hoàn toàn bó tay với Tô Tiểu Mộc, đứng dậy cau mày
một lát, rồi nói: “Hạ phu nhân, giờ anh chính thức báo cho em biết, em
còn một tiếng bảy phút để đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo và ăn sáng.”
“Hả?” Hạ phu nhân còn đang cuốn chăn nằm thẳng đơ trên giường, chưa hiểu chuyện gì: “Lát nữa em phải ra ngoài à?”
Hạ Hà Tịch mím môi đáp: “Giờ là mười giờ ba mươi phút, anh lái xe đi mất hai mươi phút, ừm, đã ba mươi tư rồi, thời gian nói chuyện em lại lãng
phí mất một phút rồi.”
Tô Tiểu Mộc bĩu môi, nhìn ánh mắt của Hạ Hà Tịch, đã ngửi thấy mùi vị
của âm mưu: “Rốt cuộc là anh muốn đi đâu?”
Hạ Hà Tịch cười cười rồi công bố đáp án chính xác: “Chúng ta đã hẹn cả
nhà họ Tô ăn cơm trưa rồi, mười hai giờ.”
Tô Tiểu Mộc: “!!!”
Lần này, cơn buồn ngủ của bà mối đã hoàn toàn biến mất.
______________Tôi là đường phân cách gặp mặt người lớn__________
Mọi người ngồi đông đủ tại phòng khách nhà họ Tô. Ở chính giữa sofa là
bà mối đang chống cằm bất lực và gương mặt rạng rỡ của tên cầm thú Hạ Hà Tịch. Quét mắt nhìn cậu cả, cậu hai, mợ ba, mợ cả, mợ hai, mợ ba đang
ngồi nghiêm chỉnh, bà mối chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, thở dài thườn
thượt, lặng lẽ siết chặt tay.
Âm mưu! Đây hoàn toàn là một âm mưu!!! Hết lần đến lần khác, hết âm mưu
này đến âm mưu khác, rốt cuộc Hạ Hà Tịch không tin tưởng mình tới cỡ nào chứ? Sao vừa mới ngày thứ hai đã lập tức kéo cô tới gặp họ hàng. Bên
này, Hạ Hà Tịch vẫn đang báo cáo chuyện tổ chức đám cưới với sáu vị bô
lão, còn suy nghĩ của bà mối đã bay tới nơi nào xa lắc.
Tính ra, chắc phải từ tháng trước, trước nữa, ở cùng một nơi – nhà họ Tô đã giăng ra cái bẫy đầu tiên. Lúc ấy, thấy mợ hăng hái muốn giới thiệu
Lộ Lộ cho Hạ Hà Tịch, thế nên con cáo họ Hạ đã tương kế tựu kế, lấy Lộ
Lộ làm mồi nhử, cấu kết với ba ông anh quý hóa nội ứng ngoại hợp, dụ dỗ
cô phải ghen, phải khó chịu…Tới khi bắt được kẻ gian, ghen xong rồi, tới khi cô hạ quyết tâm thì đưa cô đi gặp bố mẹ đã qua đời, rồi thì kiểm
tra hàng hóa, rồi thì gặp họ hàng nhà họ Tô, cuối cùng là ngày mai đi
đăng kí..
Trước trước rồi sau sau, bấm đốt ngón tay tính một cái thế mà còn chưa
tới sáu mươi ngày. Mấy người đàn ông có