XtGem Forum catalog
Kế Hoạch Mai Mối

Kế Hoạch Mai Mối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323393

Bình chọn: 9.00/10/339 lượt.

g lặng ném áo khoác lên

sofa. Tô Tiểu Mộc thấy vậy thì kéo khóe môi lên, tóm lấy tay anh, vui vẻ nói: “Được rồi ái phi, chàng xem, đêm nay ngày lành tháng tốt, chúng ta đừng lãng phí, nếu tới đây rồi thì trẫm sẽ cố gắng… kiểm tra hàng hóa

trước khi kết hôn vậy.”

Nói xong, tự bà mối cũng nhận ra độ

nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng lúc nhận ra thì đã muộn, người nói vô

tâm, người nghe có ý, ái phi họ Hạ kia quả nhiên nheo đôi mắt cáo lại,

khẽ “ừ” một tiếng, quay đầu lại cười duyên với cô: “Hóa ra em cảnh giác

không phải vì không muốn, mà là… nghi ngờ năng lực của anh à?”

Bà mối nghẹn họng, đang định nói thì hai má đã bị ôm lấy, đối phương khẽ

khàng nỉ non bên tai cô: “Nào, nào, tại hạ xin được đáp ứng yêu cầu kiểm tra hàng của nữ vương.”

Tô Tiểu Mộc nghe vậy thì phá lên cười,

đẩy bàn tay con cáo kia ra: “Được lắm, được lắm! Vở kịch tự biên tự diễn của ngài Hạ cũng được đấy.”

Lần này tới phiên Hạ Hà Tịch giả ngốc: “Hả?”

“Đừng giả ngốc, nói rõ ra xem nào.”

Con cáo họ Hạ bắt chước: “Hả? Hả?”

“Hả cái gì? Còn hả nữa nước bọt chảy ra giờ.” Tô Tiểu Mộc khoanh tay trước

ngực, cũng ra dáng nữ vương, nói: “Ghét nhất là loại đàn ông rõ ràng

trong lòng thì muốn mà ngoài mặt còn giả vờ làm chính nhân quân tử. Tổng giám đốc Hạ của chúng ta không những giả vờ làm chính nhân quân tử, mà

còn muốn giả vờ giận dỗi, giả vờ vô tội, giả vờ oan ức, cuối cùng lại

đặt sẵn một cái bẫy để em nhảy vào. Anh thấy em ngốc thế cơ à? Trong

lòng anh em là người như thế sao?”

Hạ Hà Tịch nghe bà mối trả

từng câu lại cho mình, không khỏi nhìn chăm chăm vào cô, khóe mắt đầy ý

cười. Cuối cùng anh đã hiểu tại sao vừa nhìn thấy đã yêu cô nhóc này,

bởi… kỳ phùng địch thủ là một chuyện khó có được, mà trên thế giới này,

có mấy người có thể bẫy được mình đây?

Anh nhét hai tay vào túi, đảo mắt nhìn chung quanh: “Thế có kiểm tra hàng nữa hay không đây?”

Bà mối cười tủm tỉm: “Thế thì phải xem tâm trạng của nữ vương ta đã.” Khi bà mối thực sự nằm trên chiếc giường của con cáo họ Hạ lại có chút

hối hận. Cô nghĩ, chẳng qua mình chỉ muốn kiếm thêm chút tiền lẻ, quyết

định tổ chức xem mắt cho Hạ Hà Tịch mấy lần. Anh ta không thích mấy cô

nàng kia thì thôi, sao còn tự thắt một cái nơ lên cổ mình, rồi tự dâng

cho anh ta?

Tô Tiểu Mộc còn đang nghĩ loạn lên, con cáo họ Hạ

kia đã cởi áo sơ mi của cô, bàn tay to lướt lên trước khuôn ngực, ánh

mắt say mê thâm trầm, khóe miệng… hình như còn treo thêm chút gian ác.

Bà mối bị đôi bàn tay ấy đùa giỡn khẽ rên lên, cắn môi dưới, trở mình để thoát khỏi móng vuốt của con cáo họ Hạ.

Cô đảo mắt, nói: “Em mới là người kiểm tra hàng chứ? Sao anh lại làm thế được?”

Hạ Hà Tịch chống má nhìn cô, cười nhạt: “Được, thế em sẽ kiểm tra thế nào?”

Tô Tiểu Mộc nhìn con cáo họ Hạ vẫn quần áo chỉnh tề, cười gian: “Tiểu Hạ Tử, cởi áo sơ mi ra cho bản cung xem thử nào?”

Hạ Hà Tịch: “…” Đúng rồi, anh bị mù mắt mới tìm được em!

Bất mãn thì bất mãn, món hàng là đồng chí Hạ Hà Tịch vẫn ngoan ngoãn cởi

cúc áo, rồi chậm rãi tuột chiếc áo trên người mình ra. Tô Tiểu Mộc nhìn

tới há hốc miệng, lặng lẽ nuốt nước bọt. Thật ra, đây không phải lần đầu tiên bà mối nhìn thấy Hạ Hà Tịch cởi trần, nhưng… có lẽ do bầu không

khí ám muội bây giờ, hoặc có lẽ con cáo họ Hạ kia cố ý vừa cởi vừa dùng

ánh mắt quyến rũ cô. Dù sao thì bà mối nhìn thấy làn da khỏe mạnh của

anh, chỉ thấy đầu óc trống rỗng.

Hạ Hà Tịch nhếch môi: “Nữ vương có vừa lòng không? Có cần cởi tiếp quần không ạ?”

Tô Tiểu Mộc ngoảnh mặt sang chỗ khác, hai má đỏ bừng, cổ họng bị thít chặt tới nỗi không nói nên lời. Con cáo họ Hạ cười giễu, giọng nói cao hơn:

“Em không nói gì là ngầm đồng ý đấy nhé, anh cởi tiếp đây?”



mối cắn răng, vẫn kiên quyết ngoảnh mặt nhìn sang bên, nhưng ánh mắt đã

liếc sang hướng khác, đúng là tự bán đứng mình! Hạ Hà Tịch nhanh nhẹn

cởi quần ra, khí thế không hề giảm, nhếch môi nói khẽ: “Còn một lớp cuối cùng, em có cần tự tay làm không…?”

Tô Tiểu Mộc luống cuống,

mặt mũi đỏ bừng như tôm luộc, nhưng con cáo kia đã cầm tay ai đó từ từ

đưa tới gần lớp “giấy bọc quà” cuối cùng. Người bà mối cứng đơ như bị

trúng tà. Tới khi bàn tay chạm vào da con cáo họ Hạ, mới bất ngờ kêu

lên: “Dừng lại!”

“Hả?” Hạ Hà Tịch nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cô. Tô Tiểu Mộc hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ, Hạ Hà Tịch ơi là Hạ Hà

Tịch, tới lúc này mà anh còn muốn trêu em à? Nghĩ tới đây, bà mối nghiến răng ken két, giãy giụa một hồi rồi bực bội: “Em mới là người kiểm

hàng, em tự làm, không cần anh dạy!”

Mắt Hạ Hà Tịch sáng lên, nín cười gật đầu: “Được.” Anh muốn nhìn thử xem, cô bé này kiểm – tra – hàng ra sao?

Tô Tiểu Mộc thấy Hà Hạ Tịch gật đầu, liền chộp lấy cái chăn mỏng ở bên

cạnh khoác lên người anh. Khi nguời ta còn hóa đá thì vỗ vỗ vai anh,

thân mật nói: “Trời lạnh đừng để cảm lạnh nhé! Kiểm hàng kết thúc, anh

tắm rồi đi ngủ đi.”

Nói xong, ai đó quấn chăn ngủ thật. Con cáo họ Hạ hết nắm tay rồi lại thả ra, cuối cùng giận dữ hét lên: “Tô – Tiểu – Mộc!”

————————-Tôi là đường phân cách đêm dài đằng đẵng—————————–

Hạ Hà Tịch định