
ao lại nói thế?
- Bây giờ chị làm việc gì cũng bình tĩnh, không hoảng
loạn, hoàn toàn khác với chị ngày trước.
Đồng Đồng nghĩ, trải qua nhiều việc như vậy, sao có
thể không thay đổi được? Sắp tốt nghiệp rồi, cô không thể là một cô gái ngốc
nghếch rụt rè mãi được, lúc nào cũng nhớ tới những u buồn của tuổi xuân và cuộc
sống, nếu vậy thì thật là ủy mị, ấu trĩ. Nghĩ tới những điều này, Đồng Đồng lại
thấy có chút gì buồn bã.
Tề Vũ tỉnh lại lúc hơn 7 giờ tối, sắc mặt của anh nhợt
nhạt, môi không có một chút sắc hồng nào, trông anh vô cùng yếu ớt.
Câu đầu tiên sau khi anh tỉnh lại là:
- Hạ Khả, muộn rồi mà sao em còn ở đây, mau đi về đi!
Hạ Khả ngồi bên cạnh giường, chống tay vào cằm, mở lớn
mắt, phụng phịu nói:
- Anh tỉnh dậy là lại đuổi em.
Tề Vũ nhẹ giọng:
- Mai em còn phải đi học, với lại có Đồng Đồng ở đây
rồi!
Hạ Khả vỡ lẽ ra. Cô vui vẻ nói:
- Được rồi, anh đừng vội đuổi em đi, hai người cứ nói
chuyện đi. – Lúc đi ra, cô còn ý tứ đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh vẫn còn hai giường để trống, cả phòng
yên lặng như tờ, thêm vào đó là màu trắng bao phủ cả căn phòng, khiến không khí
càng thêm yên tĩnh. Trên cửa sổ dán một bức tranh phong cảnh màu xanh, những
cành cây xanh biếc in bóng mình lay động trên cửa sổ mỗi khi có gió thổi qua.
Tề Vũ nhìn Đồng Đồng chăm chú.
Đồng Đồng cảm thấy không thoải mái, cô quay người đi
rót cho mình một ly nước, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Tề Vũ nói:
- Mỗi khi anh cần sự giúp đỡ thì em đều xuất hiện.
Đồng Đồng nói:
- Đừng nghĩ em tốt quá, vì Hạ Khả gọi điện thoại cho
em nên em mới tới.
Tề Vũ nhìn thấy chiếc ba lô du lịch đằng sau cô, kinh
ngạc nói:
- Em định đi đâu xa hả?
Đồng Đồng khi đó chạy vội quá nên quên bỏ ba lô xuống,
lúc về ký túc lấy phích nước cũng quên mang về, không biết làm thế nào vội vàng
phủ nhận:
- Không! Em vừa mới mua để đựng sách!
Lời nói dối thật vụng về, chắc chắn Tề Vũ cũng không
tin. Đồng Đồng đỏ mặt.
Tề Vũ chỉ ly nước đặt trên bàn, nói:
- Anh muốn uống nước.
Đồng Đồng ngồi bên giường, rót nước vào ly cho anh. Tề
Vũ không nhận ly nước, chỉ gọi “Đồng Đồng!”. Nói xong anh kéo mạnh đầu cô về
phía mình, hôn cô. Nụ hôn của anh như cưỡng đoạt, tràn ngập nỗi buồn. Đồng Đồng
nhắm mắt lại, đôi môi khô run rẩy.
Tề Vũ hôn cho tới khi cả hai cùng không thở được nữa
mới buông cô ra.
Đồng Đồng không hề đẩy anh ra. Đôi môi của Tề Vũ dịu
dàng và ấm áp, mang theo một luồng điện lan xuống khắp cơ thể Đồng Đồng. Đồng
Đồng không biết phải làm thế nào, đôi mắt mở to, như một chú gấu đồ chơi đã hết
điện. Chiếc ly vẫn nằm trên tay cô, nước bên trong song sánh, trào cả ra ngoài,
rớt vào ngực Tề Vũ.
Đồng Đồng biết mình sẽ yêu Tề Vũ suốt đời, anh luôn
mang tới cho cô một thứ tình cảm cháy bỏng, cảm giác đó bao vây cô lại, khiến
cô không không còn đường lùi, muốn thoát ra cũng không được.
Cô biết mình cũng thích Lục Hy Thần, giống như rất
nhiều cô gái bình thường khác lúc nào cũng muốn chọn một người đàn ông chu đáo,
yêu mình và cho mình cảm giác an toàn. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, bất giác nước mắt
Đồng Đồng trào ra.
Tề Vũ ôm chặt cô trong tay, khó hiểu hỏi:
- Em sao thế?
Đồng Đồng lắc mạnh đầu, nước mắt càng rơi ra nhiều
hơn, cuối cùng biến thành một dòng sông.
Tề Vũ nói:
- Đồng Đồng, đừng cảm thấy có lỗi, đều là lỗi của anh,
là vì lúc trước anh mê muội quá. Cái cảm giác lớn theo thời gian đó rất mạnh
mẽ, chúng gặm nhấm trái tim anh vào mỗi đêm, mặc dù – anh đã không xứng đáng để
cầu xin tình yêu của em nữa…
Đồng Đồng ra sức lắc đầu, sau đó lẩm bẩm:
- Hy Thần đối với em rất tốt, em không thể phụ lòng
anh ấy, không thể…
Tề Vũ nhìn Đồng Đồng bằng đôi mắt tuyệt vọng, sau đó
nhẹ nhàng hôn lên dòng nước mắt lăn dài trên má cô:
- Anh biết em sắp đi xa, mặc dù anh không biết có phải
anh đã làm phiền tới em và cậu ấy không, nhưng anh hy vọng em có thể nghe theo
sự lựa chọn trong trái tim mình, chỉ cần em hạnh phúc là được… Nếu anh vẫn còn
một chút hy vọng, anh sẽ không bao giờ bỏ qua… Đồng Đồng, cả đời này… cho dù em
ở cùng ai, anh cũng chỉ yêu em…
Nước mắt giàn giụa trên mặt Tề Vũ, anh không dám đối mặt với Đồng Đồng, chỉ
đành vùi mặt vào tóc cô.
Đồng Đồng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, bàn tay nhẹ
nhàng vuốt má anh:
- Em luôn tưởng rằng chúng ta không thể nào… Tại sao…
Tại sao bây giờ anh mới nói với em những điều này? Tại sao?
Tề Vũ không chờ Đồng Đồng nói hết, lại nhẹ nhàng hôn
lên môi cô, rất lâu sau anh vẫn không muốn rời ra.
Anh dịu dàng vuốt tóc cô, lặp lại câu nói bên tai cô:
- Ông trời trừng phạt anh, tại anh lạc đường nên để
mất em, bởi vậy mới nhốt em vào trái tim anh… Đồng Đồng, anh yêu em, anh xin
lỗi…
Nước mắt của Đồng Đồng khó khăn lắm mới khô lại được,
giờ lại đua nhau trào ra. Cô biết mình nên từ chối anh, nhưng ba tiếng anh vừa
nói ra lại khiến cô vứt bỏ mọi nguyên tắc, lần đầu tiên cô đáp trả lại nụ hôn
của anh.
Trái tim cô đầu hàng rồi.
Hình dáng Lục Hy Thần liên tục xuất hiện trong đầu của
Đồng Đồng, tiệm hoa, đường Mục Điền, quán ăn, phòng làm việc, trong cơn mưa…
Đồng Đồng dườ