
tình yêu. Đúng không?” thanh
âm Lý Hơi càng lúc càng thấp đi, “Mà sự vui vẻ của ta…cũng không phải vì tình yêu.”
Nguyễn Nhược Nhược không đáp lời. Nói nhiều sai nhiều, lúc này im lặng là trên hết.
Một lúc lâu, Lý Hơi không nói một lời
quay đầu rời đi. Trong nháy mắt lúc hắn quay đầu đi, ánh mặt trời lưu
chuyển, một tia sáng chợt lóe lên, ánh sáng tinh khiết như châu như
ngọc. Lệ đã rơi…
Nhìn Lý Hơi leo lên ngựa, cũng không quay đầu lại mà quất roi rời đi. Nguyễn Nhược Nhược cười khổ lắc đầu, Tiểu
vương gia này thật là…nói thế nào đây? Một giây đồng hồ trước còn nói
lời yêu, một giây sau liền bảo không phải, đem nàng ném ở nơi thảo
nguyên vô tận này rồi bỏ đi, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn a!
Bất quá Nguyễn Nhược Nhược cũng không giận, dù sao hắn cũng bị đả kích
không nhỏ, cơ hồ muốn khóc, cử chỉ thất thường cũng có thể giải thích
được.
Nghĩ đến đôi mắt của Ngọc Liên Thành
trong nháy mắt ảm đạm liễu quang, lại nghĩ đên bộ dáng kiêu hùng của Lý
Hơi lảo đảo muốn rơi nước mắt, Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được thở
dài, bỗng nhiên có cảm giác bản thân đã gây nên tội nghiệt sâu nặng…
Nguyễn Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nàng nhịn không được than vãn: Diêu Kế Tông, nhanh nhanh mang
khinh khí cầu tới cứu ta đi! Bây giờ ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi
thôi.
Nàng vừa đi vừa than vãn, chưa đi được
bao xa thì phía sau lại có tiếng vó ngựa truyền đến. Quay đầu nhìn, lại
là Lý Hơi. Gương mặt tuấn tú kia chẳng khác gì núi lửa phun trào, đem
toàn bộ nham thạch phun ra hết rồi sẽ cứng lại thành đá tảng. Không nói
gì, hắn lặng lặng bế nàng lên ngựa phi trở về. Nguyễn Nhược Nhược không
phải không trách móc hắn, mặc dù nàng có thể giải thích hắn trong cơn
tức giận đem nàng vứt trên thảo nguyên, nhưng nếu muốn thông cảm thì quả thật có vài phần miễn cưỡng. Rốt cuộc cũng là nam nhân, tại sao lại
không có khí lượng phong độ như vậy? Hoàn hảo hắn đã quay lại, xem như
còn có thể cải tạo nha!
Vẫn như cũ, thân thể hai người dính sát
vào chung một chỗ, nàng áp sát vào một bên mặt của hắn. Nhưng lần này
gương mặt anh tuấn không hề tỏa nhiệt nữa, thậm chí độ ấm áp cũng không, dường như đã trở nên lạnh như băng như sắt…
***
Nguyễn Nhược Nhược được Lý Hơi mang về
tận cửa Nguyễn phủ, Diêu Kế Tông và Ngọc Liên Thành vẻ mặt ngưng trọng
đang đứng chờ nàng ngoài cửa. Vì đợi đã lâu rồi nên Diêu Kế Tông dứt
khoát leo lên bậc thang ở đại môn ngồi xuống, Ngọc Liên Thành ngọc thụ
lâm phong vần im lặng đứng nghiêm.
Nhìn thấy tuấn mã mang theo hai người trở về, Diêu Kế Tông lập tức nhảy dựng lên. “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi đã
trở về! Tiểu vương gia ngươi làm sao vậy hả! Không nói tiếng nào đã bắt
người đi, ngươi là cư..ớ..”
Lý Hơi lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh
mắt kia lạnh lùng như băng, sắc bén như kiếm, Diêu Kế Tông “được” hắn
nhìn như vậy liền giống như bị ai đó đâm một nhát ở chỗ yếu, nhất thời
ngắc ngứ nói không ra lời.
Lý Hơi không nói một lời đem Nguyễn Nhược Nhược từ trên lưng ngựa trực tiếp đặt xuống đất, sau đó giục ngựa xoay
người rời đi, không thèm nói chuyện với ai.
Hắn vừa đi, Diêu Kế Tông cảm giác loại áp lực vô hình kia biến mất nên đã có thể vội vàng hỏi thăm Nguyễn Nhược
Nhược, “Tại sao vậy? Tại sao vậy? Hắn bắt ngươi đi làm gì vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược không quen cưỡi ngựa,
thân thể rã rời, máu sôi trào lên. Đi một quãng đường xa như vậy, nàng
lúc này đã kiệt sức, chỉ muốn nhanh nhanh leo lên gường nằm xuống nghỉ
ngơi, “Ta không sao, ta bây giờ tốt nhất là lên gường nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon. Có gì ngày mai hỏi đi, Diêu thiếu gia”.
Diêu Kế Tông không muốn buông tha, “Ngươi bây giờ đi ngủ? Còn ta làm sao? Thôi mà, nói tùy tiện vài câu với ta đi!”
“Đừng hỏi nữa, để biểu muội nghỉ ngơi
trước đi. Sắc mặt của nàng quả thật không tốt, nhất định phải nghỉ
ngơi.” Ngọc Liên Thành đi tới giải vây.
Nguyễn Nhược Nhược như được đại xá, “Biểu ca, người là tốt nhất!”
Bất kể Diêu Kế Tông lẩm bẩm điều gì, Nguyễn Nhược Nhược vội vã trở về khuê phòng, ngã nhào xuống gường nghỉ ngơi…
Cái gì? Ngọc Liên Thành và Lý Hơi đều tỏ tỉnh với ngươi, mà ngươi lại cự tuyệt toàn bộ?”
Diêu Kế Tông từ sáng sớm đã chạy vội đến
Diêu phủ ngóng tin tức mới nhất. Nguyễn Nhược Nhược khiến Hạnh Nhi vô
cùng kinh ngạc khi đem cái tên “cầu hôn bị cự tuyệt” ngày trước nghênh
vào nhà. Hạnh Nhi đem trà đãi khách, rót ba lần thì cả ba lần đều đổ ra
ngoài chén.
Đuổi Hạnh Nhi ra ngoài phòng, Nguyễn
Nhược Nhược đem chuyện ngày hôm qua thuật lại cho Diêu Kế Tông nghe. Hắn vừa nghe xong liền vỗ ngực dậm chân, uất hận nói: “Cơ hội tốt như vậy
tại sao ngươi một người cũng không nắm bắt? Hai người kia, dù ngươi chọn ai cũng tốt. Một người là nam tử độc thân hoàng kim, một người là vương gia hột xoàn, nếu là ta, ta còn hận không thể một lúc quơ cả hai người
mới phải. Lý gia và Ngọc gia, ngươi có thể hưởng thụ đồng thời cả vật
chất lẫn tinh thần đó nha.”
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn lắc đầu không ngớt, đem tên thật của hắn ra mà gọi, “Lưu Đức Hoa, ngươi coi như xong
rồi, coi như xong rồ