
chân ý thật
lòng của nhau, hãy chúc phúc cho chúng ta đi!”
Lúc này Nguyễn Nhược Long mới yên lòng,
“Ta dĩ nhiên phải chúc phúc cho các ngươi, chúc các ngươi bạc đầu giai
lão, sớm sinh quý tử”.
Nguyễn Nhược Nhược bật cười, nói “Lời này phải đến phiên ta nói trước, chúc đại tẩu của ta sớm sinh quý tử”.
Nguyễn Nhược Long cười ha ha, gương mặt hạnh phúc rạng ngời.
Nguyễn Nhược Nhược mời ba người bọn họ an tọa. Ngọc Liên Thành cẩn thận đỡ Dương công chúa ngồi xuống. Nhìn cử
chỉ hắn ân cần như vậy, Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên liên tưởng đến bộ
dáng chăm sóc thê tử mang thai của Nguyễn Nhược Long. Trong lòng Nguyễn
Nhược Nhược nhất thời lóe sáng linh quang, nàng bật thốt lên, “Công
chúa, người…người có hỉ sao?”
Công chúa không nói lời nào, sắc mặt
trong nháy mắt liền đỏ hồng lên tựa như hoa đào. Lại nhìn sang Ngọc Liên Thành, mi sao đáy mắt tràn ngập nụ cười. Diêu Kế Tông lập tức hô to gọi nhỏ, “Lão thiên a, Ngọc Liên Thành, ngươi sắp được làm pa pa rồi!”
“Chúc mừng chúc mừng chúc mừng chúc
mừng…”, Nguyễn Nhược Nhược một hơi tuôn ra mười mấy lời chúc mừng, toàn
bộ đều xuất phát từ đáy lòng. Nhìn thấy phu thê Ngọc Liên Thành hạnh
phúc cũng giống như hạnh phúc của chính nàng.
“Chỉ biết chúc mừng người khác thôi sao, còn ngươi? Đến lúc nào mới để Lý Hơi làm pa pa?”, Diêu Kế Tông cười nói.
Nguyễn Nhược Nhược cười khổ, “Tha cho ta
đi, còn trẻ như vậy đã muốn chúng ta làm cha mẹ? Ta chưa muốn, phải kéo
dài thế giới chỉ có hai người thêm chút nữa đã!”
“Ngươi muốn? Vương gia vương phi cũng
muốn vậy sao? Cái bụng ngươi đang rảnh rỗi kìa, mau mau sinh mấy nhóc
đi, có thể lập thành một đội là tốt nhất, ta sẽ đến dạy đám nhóc đá
bóng. Ta sẽ tạo nên một đội bóng uy trấn Đại Đường, đặt tên là Braxin
đi, xem như kỷ niệm đoạn hôn nhân lãng mạn của hai người các ngươi…”,
Diêu Kế Tông nói đến say sưa.
Dương công chúa ngơ ngẩn chỗ hiểu không
không, nhịn không được liền đưa mắt cầu cứu sang Ngọc Liên Thành. Trong
lòng Ngọc Liên Thành biết Diêu Kế Tông đang dùng ngôn ngữ của thế giới
hai người bọn họ, chuyện này cũng không cần giải thích với công chúa.
Nghĩ vậy hắn liền ôn nhu nói, “Trong phòng hơi nóng, chi bằng chúng ta
ra ngoài vườn đi dạo một chút”
Công chúa dĩ nhiên đồng ý, mà Nguyễn
Nhược Nhược quả thật cũng muốn nói chuyện riêng với Diêu Kế Tông, nàng
đưa ánh mắt cảm kích nhìn Ngọc Liên Thành, lại được đáp trả bằng ánh mắt “đồng lõa” của hắn, “Công chúa, người đang mang thai nên vận động nhiều một chút, trong vườn không khí trong lành, để biểu ca dẫn người đi dạo
một chút cũng tốt”.
Đợi hai người bọn họ ra khỏi phòng, Diêu
Kế Tông nhìn Nguyễn Nhược Nhược một hồi mới mở miệng hỏi, “Thế nào? Mấy
ngày này có phải ngọt ngào như mật pha đường không, ngọt càng thêm
ngọt?”
Nguyễn Nhược Nhược không nói lời nào, chỉ mỉm cười một cách rạng ngời.
Diêu Kế Tông lắc đầu thở dài nói, “Vận
khí của ngươi thật tốt nha! Một chuyện vốn dĩ không còn hy vọng gì lại
có thể biến ước mơ trở thành sự thật. Lý Hơi quả thật đảm lượng, lại có
đủ dũng khí trực tiếp tiến cung diện thánh thỉnh cầu thu hồi thánh chỉ.
Thật ra đây cũng là biện pháp duy nhất, Diêm Vương gặp tên tiểu quỷ khó
dây dưa như hắn liền phân phó lão hoàng đế nhường một bước, cha mẹ của
Lý Hơi dĩ nhiên không cần phải nói. Nhưng biện pháp này không phải ai
cũng dám thử, Lý Hơi quỳ dưới tuyết lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể gặp cảnh “vân khai khán nguyệt minh” (mây tan nhìn trăng sáng). Lão hoàng
đế mặc dù không chịu thu hồi thánh chỉ, chỉ là thay đổi đối tượng tứ
hôn. Hay cho một chiêu “trộm mận đổi đào”. Bất quá sau khi Lý Hơi trở về liền bệnh một trận thật nặng, đúng là dọa người, thiếu chút nữa là cái
mạng nhỏ của hắn đã ô hô ai tai. Người dám yêu dám đấu tranh như hai
ngươi thật hiếm thấy, hoàn hảo là tấm chân tình “thương cân động cốt”
này cũng đã “tu thành chánh quả”.
“Không phải không thừa nhận là làm người
phải nói đến vận khí. Ta vẫn cho rằng cuộc sống tình cảm của mình không
thể cứu vớt được nữa, nhưng không ngờ lại xuyên qua ngàn năm gặp được Lý Hơi. Tại biển không gian mênh mông, chỉ cần sớm một chút hoặc muộn một
chút đều không thể gặp được hắn, đây chính là vận khí của ta”, Nguyễn
Nhược Nhược cảm thấy bản thân mình thật may mắn.
“Bây giờ nếu có thể trở về thế kỷ hai mươi mốt, chỉ sợ ngươi sống chết cũng không muốn quay về!”
Nguyễn Nhược Nhược nghiêng đầu cười, “Lần này ta an lòng nơi tha hương”.
Diêu Kế Tông nghe được liền trầm tư nửa
ngày, hồi lâu sau mới thở dài nói, “Ngươi an lòng nhưng ta vẫn còn chưa
an lòng a! Xem ra ta nên tìm một nữ nhân khiến ta có thể an lòng, có thể nhận quê hương của nàng làm cố hương”.
“Có thể thật lòng yêu thương nhau là một
chuyện vô cùng tốt đẹp, chỉ tiếc là “khả kiến bất khả cầu”, lão Lưu, ta
hy vọng tình duyên tương lai của ngươi sẽ tốt đẹp”.
Diêu Kế Tông cười hì hì nói, “Mong rằng lời ngươi nói sẽ thành sự thật”.
Ngoài cửa sổ, nhân gian đang chìm đắm
trong tiết xuân đầu mùa. Cỏ xuân mềm mại, hoa xuân đỏ hồng như dải cẩm
đào, xuân phong vô sắc cuốn hút lòng người, hít t