
cầu hiểu như
lòng bàn tay. Mặc dù ở đời Đường này nguyên vật liệu có chút giới hạn,
nhưng ta có thể cam đoan hệ số an toàn. Lên đi, còn không lên thì khí
cầu sẽ bay đó!”
Nếu hắn đã tự xưng là chuyên gia thì Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thành cũng có thể an tâm leo lên khinh khí cầu.
Quả bóng tròn lại một lần nữa chậm rãi
bay lên không trung, gió mát thổi tới, đưa bọn họ bay càng lúc càng
cao…Ngày mùa hạ an nhàn, mây trắng xóa, da trời xanh trong, tựa như giữa một cao nguyên bát ngát xuất hiện một hồ nước tinh khiết vô cùng mỹ lệ.
Nguyễn Nhược Nhược bị màu thanh thiên ấy
hấp dẫn, nhịn không được liền đưa tay hướng lên bầu trời…sờ soạng. Rõ
ràng cái gì cũng không sờ trúng được, nhưng cảm giác bản thân tựa như đã hòa lẫn làm một với màu xanh tinh khiết này. Nàng mỉm cười, thanh âm
trong vắt từ nội tâm vang lên.
Lại quay đầu nhìn về phía Ngọc Liên Thành đang đứng bên cạnh, hắn một thân bạch y phiêu diêu trên chín tầng trời
làm người ta liên tưởng đến phiên tiên bạch hạc, phảng phất như bất kì
lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi. Ở nơi khung cảnh biển trời mênh
mông, hắn dường như không thuộc về cõi hồng trần này mà chính là thiên
tiên hạ phàm. Nguyễn Nhược Nhược đứng nhìn ngây dại.
Phát hiện được Nguyễn Nhược Nhược nhìn
mình, Ngọc Liên Thành vốn đang thưởng thức bầu trời xanh liền xoay đầu
sang, mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười hắn cũng giống như bầu trời kia, tinh
khiết không tạp chất, làm cho lòng người say đắm đến tận cùng.
“Biểu ca, ngươi có thích không?” Nguyễn Nhược Nhược cười hỏi.
“Thích!” Hắn gật đầu.
“Cảm giác bay trên trời rất tốt đúng không?”
“Đúng vậy, cảm giác rất tốt, phong cảnh
đẹp trước mắt, còn có…” Ngọc Liên Thành do dự một chút, cuối cùng cũng
nói ra, “còn có người bên cạnh”. Đôi mắt tập trung lên nàng.
Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy lòng mình
cứng lại. Nàng cho rằng mình không thể kháng cự nụ cười của Ngọc Liên
Thành, càng không thể kháng cự vẻ mặt u buồn của hắn. Giờ phút này đây,
nàng đột nhiên phát hiện ra bản thân mình còn không thể kháng cự ánh mắt của hắn. Con ngươi đen nhánh, trong suốt như thủy tinh…
Đúng lúc đó gió bỗng nhiên thổi mạnh lên, tốc độ bay đột ngột tăng nhanh, Nguyễn Nhược Nhược theo quán tính lảo
đảo suýt ngã. Ngọc Liên Thành vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng. Hắn đưa tay
giữ chặt bờ vai ấm áp của Nguyễn Nhược Nhược, chần chừ một hồi, cuối
cùng đem hai tay mình nhẹ nhàng trượt xuống, cầm lấy hai bàn tay nàng
nâng lên. Bốn bàn tay hợp chung một chỗ. Ngọc Liên Thành vô cùng dịu
dàng đem Nguyễn Nhược Nhược như báu vật ôm vào lòng.
Nguyễn Nhược Nhược không cự tuyệt, tại
một nơi phong cảnh đẹp tuyệt vời lại được phu quân như ngọc ôm vào lòng
thế này…muốn cự tuyệt phải có một định lực rất lớn a! Nguyễn Nhược Nhược là người, không phải thần thánh, nàng không thể kháng cự lại sức hấp
dẫn lớn như vậy. Giờ khắc này nàng chân chính không cách nào chống đỡ
được lực hấp dẫn từ Ngọc Liên Thành, hắn là sự hấp dẫn…là dụ dỗ…là tâm
ma.
Từ trong nội tâm, Nguyễn Nhược Nhược nghe thấy một thanh âm nho nhỏ, “Mau thanh tĩnh, mau thanh tĩnh, không thể
chìm luân trong sự ôn nhu này. Hắn mặc dù nhân mỹ tâm thiện, nhưng không thể kết hợp, nếu không sau này sẽ nếm mùi đau khổ”.
Nhưng mặt khác cũng có thanh âm phản bác: “Chuyện tình cảm có bao giờ lại tránh được khổ đau? Giờ khắc này chỉ
cần hưởng thụ là được!”
Hai thanh âm trong lòng đấu đá một hồi,
mặc dù linh hồn nàng không dễ dàng đầu hàng nhưng thân thể đã chào thua. Nguyễn Nhược Nhược vô cùng quyến luyến tựa đầu vào lồng ngực ấm áp, dịu dàng…
Bên ngoài quan đạo có một đoàn nhân mã
đang chậm rãi tiến tới. Giữa đội hình là một cỗ xe ngựa buông rèm gấm
sang trọng, phía sau là mười mấy thị vệ trẻ tuổi cưỡi ngựa thân mặc cẩm
y. Giữa số đó có một người phục sức vô cùng hoa quý, khí thế xuất
chúng…chính là Tiểu vương gia Lý Hơi. Hắn cưỡi một con bạch mã cao lớn
thần tuấn, từ từ đi bên cạnh xe ngựa.
Màn xe vén lên, Tĩnh An vương phi hướng
ngoài cửa sổ kêu: “Hơi Nhi, đường tới Lâm viên vẫn còn khá xa, bên ngoài lại rất nóng, chi bằng ngươi vào xe ngồi kẻo cảm nắng!” Ngồi bên cạnh
nàng chính là Lô gia thiên kim Lô U Tố đang len lén liếc nhìn Lý Hơi.
“Không cần, hôm nay khí trời không quá
nóng. Bên ngoài sảng khóai thoải mái hơn, ta vừa cưỡi ngựa vừa đi còn
hơn là ngồi trong xe buồn bực.” Lý Hơi vô luận thế nào cũng không chịu
leo lên bởi vì trong xe hiện đang có mặt một nữ nhân khác, hắn…không
thích ứng được.
“Nói cũng phải, bên ngoài xe cũng là
thoải mái hơn. U Tố, ngươi biết cưỡi ngựa không? Có muốn…ra ngoài cưỡi
ngựa một chút không?”
“Vương phi, U Tố không biết cưỡi ngựa.” Lô U Tố vừa đáp vừa tiếc nuối vạn phần.
“Vậy ngươi qua cửa số bên này ngồi đi, cũng có thể hóng gió mát một chút”, Vương phi thật là hao tổn tâm trí.
Hai người vì vậy liền thay đổi chỗ ngồi,
Lô U Tố len lén từ cửa sổ nhìn về phía Tiểu vương gia anh tuấn, nhịp tim bất giác như thỏ chạy loạn. Lý Hơi lúc đầu không phát hiện sự tình, sau lại dần dần hiểu ra nên không khỏi bị ánh mắt của nàng làm mất tự
nhiên. Hắn vội vội vàn