
em trọng tiền bạc. Chẳng hạn gặp phải tình
trạng khẩn cấp phải cần đến tiền để giải quyết, lúc đó không thể không
xem trọng nó rồi.”
Nguyễn Nhược Nhược nói xong thấy Diêu Kế
Tông lộ ra bộ dáng không hiểu rõ lắm liền lấy ví dụ chứng minh. “Giả sử
ta bây giờ là Cô bé lọ lem nha, một cô bé lọ lem đang bị mẹ kế ngược
đãi. Lúc này có một hoàng tử đến đây nói yêu ta, ta cũng sẽ không chút
do dự mang giày thủy tinh vào rồi theo hắn leo lên xe ngựa dát vàng. Ta
mặc kệ tình yêu của hoàng tử có phải là nhất thời ý loạn tình mê hay
không, điều này không quan trọng. Đến cả những việc phát sinh sau này
cũng không để vào mắt, như là quan hệ trong hoàng cung có phức tạp hay
không, các thành viên trong hoàng tộc đối xử với nhau như thế nào…Điều
quan trọng chính là ta có thể thoát khỏi cuộc sống kham khổ trước mắt.
Vậy nên ta nguyện ý phóng lao theo lao, nhảy vào vận mệnh của mình, tùy
cơ ứng biến. Ngay cả thua, ta cũng cam tâm tình nguyện đánh rồi mới
thua.”
“Nhưng cuộc sống hiện tại của ta không tệ nha! Là Nguyễn gia Tam tiểu thư, ta có cây to bóng mát che chở. Ta ăn
sung mặc sướng, có lẽ so sánh với vương phủ chưa bằng, nhưng ta chấp
nhận ở bậc dưới chứ không thèm vài phần hơn thua đó, cũng không muốn hy
sinh tự do của chính mình. Ta đối với cuộc sống hiện giờ vô cùng thõa
mãn, không cần phải rước lo lắng vào mình. Vào vương phủ có cái gì tốt?
Vương phi bất quá chỉ là hư danh, huống chi ta còn không được làm vương
phi, nếu muốn đi theo Lý Hơi thì chỉ có thể làm trắc phi. Ta cũng là một người, tại sao phải chấp nhận cho hắn lấy thêm lão bà? Mỗi đêm khuya
chong đèn cô đơn trong phòng ai biết, chờ đến phiên mình thì hắn mới tới ngủ với ta! Thảm quá nha! Nếu ta cần một nam nhân, ta sẽ phải thâu tóm
toàn bộ. Ta sẽ không trở thành một giai đoạn trong cuộc đời người khác,
ta sẽ đóng vai chính và diễn từ đầu cho đến cuối bộ phim.”
Diêu Kế Tông nghe đến nhập thần, nhịn
không được khen: “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi thật sự là nữ nhân lý trí
đầu tiên mà ta đến bây giờ mới thấy nha, nhìn vấn đề thấu triệt, tư
tưởng chủ quyền, một chút cũng không dối trá, đúng là chân thật đáng
yêu.”
“Thật sự ta đối với ngươi nói nhiều cũng
vậy, hai chúng ta cùng xuyên qua ngàn năm đi đến Đại Đường này, dù ngươi không phải thân nhân nhưng ta cũng xem ngươi như người nhà, có cái gì
cũng sẽ nói hết ra.”
“Nếu ta đây tỏ tình với ngươi, mà ngươi
lại không chấp nhận hai tên kia, chi bằng để ta làm “hộ hoa sứ giả” cho, thấy được không?” Diêu Kế Tông nửa đùa nửa thật nói.
“Ngươi!” Nguyễn Nhược Nhược mắc cười,
“Quan hệ của chúng ta là chiến hữu vô cùng thuần khiết, ta cũng không
muốn để nó pha lẫn tập chất.”
“Làm chiến hữu vô cùng thuần khiết cũng
được chứ sao, có cái gì không thể? Nói không chừng sau này chúng ta
không thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt, khi đó chỉ còn hai chúng ta sống
nương tựa lẫn nhau. Ngươi bây giờ không chấp nhận ra, đến lúc đó đừng có hối hận a”.
“Không nên tiến triển thêm. Lưu huynh đệ, ta có thể ở trước mặt ngươi nói tự nhiên như vậy, không chút nào che
giấu chính là vì ta hoàn toàn xem ngươi là huynh đệ. Nếu như ta đối với
ngươi có tình cảm, ta còn dám nói lung tung như vậy không? Ta sẽ lo lắng lúc nào nói sai trước mặt ngươi, cố gắng giữ hình tượng tốt trước mặt
ngươi…Chi bằng như bây giờ, ta và ngươi ở trước mặt nhau muốn nói gì thì nói, hoàn toàn không cấm kỵ hay giả vờ. Chúng ta đều giống nhau, xem
đối phương như huynh đệ tỷ muội mà đối đãi, nói như ban nãy, chính là
“không phải thân nhân thắng tựa thân nhân.”
Diêu Kế Tông xúc động hồi lâu mới mạnh mẽ gật đầu. “Đúng nha, nhờ ngươi nói ta mới hiểu được, đúng là như vậy.
Xem ra chúng ta chỉ có thể tiếp tục giữ vững quan hệ cách mệnh hữu nghị
mà thôi.”
“Ta bây giờ chỉ còn một người bằng hữu là ngươi, hai người kia ta đều đắc tội rồi. Ngọc Liên Thành có thể không
sao, nhưng ta đoán chừng Lý Hơi đang hận ta đến tận xương. Ta biết hắn
trước giờ chưa bao giờ ăn gậy, mà ta đã quất hắn một gậy, không biết tới bao giờ mới có thể trở lại như trước.” Nguyễn Nhược Nhược cười khổ.
***
Tĩnh An vương phủ.
Tại Lưu Tiên Cư, Lý Hơi giam mình trong
phòng khóa kín, Vương phi đứng bên ngoài đập cửa, ôn nhu gọi: “Hơi Nhi,
ngươi mở cửa đi, là mẫu thân a!”
Trong phòng một hồi không có ai đáp. Tần
Mại đứng phía sau Vương phi thấp giọng nói: “Tiểu vương gia cả ngày
không chịu mở cửa, không ăn không uống. Bữa sáng cũng còn nguyên, một
chút cũng không đụng tới. Vương phi người mau tìm biện pháp đi!”
Vương phi vừa tức vừa vội. Ngày hôm qua
đang trên đường đi Lâm Viên, Lý Hơi đột nhiên thúc ngựa rời đi, Vương
phi liền sai bọn thị vệ đuổi theo. Thứ nhất vì xuất phát chậm hơn, sau
là vì tuấn mã của Lý Hơi là ngựa tốt nên bọn họ có đuổi thế nào cũng
không kịp. Cuối cùng đành phải thấp thỏm bất an quay về phủ, vừa đợi vừa chờ, cuối cùng một hồi lâu sau Lý Hơi mới trở về. Vừa nhìn mặt con,
Vương phi vô cùng sửng sốt, khuôn mặt vốn dĩ như ánh sáng mặt trời rực
rỡ giờ phút này u ám như nhật thực, nàng nhịn không được cuống quít hỏi: “Hơi Nhi, ngươi là