
hẳn với phong cách ôn nhu nhã nhặn hằng ngày. Ở trên lưng ngựa chật hẹp, từng đợt từng đợt chấn động liên hồi, thân
thể hai người hoàn toàn tựa chặc chẽ vào nhau. Nguyễn Nhược Nhược áp sát vào một bên mặt của Lý Hơi nên có thể dễ dàng cảm thấy lỗ tai hắn đang
phát nhiệt. Không cần nghĩ cũng biết mặt của hắn hiện giờ đỏ như lửa,
nhưng vòng tay ôm chặt cũng vẫn mạnh mẽ như vậy, một chút cũng không
chịu buông lỏng. Giống như một hài đồng trông chừng món đồ chơi yêu
thích nhất, dù thiên hạ có xúm lại giật lấy hắn cũng sẽ không chịu buông tay.
Bao la…bát ngát…thảo nguyên đến tận cùng vẫn một màu xanh biếc như hải dương…
Nếu là mộng, nếu chỉ là mộng, thì đây quả là một giấc mộng đẹp đến mơ màng, nàng cam tâm ở mãi trong mộng để
không bao giờ tỉnh dậy nữa…
Tiếc là…mộng rồi cũng phải tỉnh. Cảnh đẹp như mơ sở dĩ được khen là đẹp chính vì nó vô cùng ngắn ngủi, không có
nhiều nên mới được thế nhân trân quí. Nếu mỗi nơi đều là cảnh đẹp thần
tiên, sự hưởng thụ cũng sẽ khác.
Ngựa chạy đã mệt, cước bộ dần dần ngừng
lại. Lý Hơi xuống ngựa trước rồi xoay người vươn hai tay ra ý bảo Nguyễn Nhược Nhược nhảy xuống, hắn có thể đỡ được nàng. Nàng hơi do dự, chẳng
lẽ lại nhảy xuống! Lý hơi hai tay ôm một vòng, đem nàng bế xuống. Ngẩng
đầu đón nhận ánh mắt của Lý Hơi, chỉ thấy trong đó một ngọn lửa nóng
rực, nàng chỉ cảm thấy hắn sắp đả thương mình nên sợ sợ, khẽ tránh xa
ra. Tuy nhiên vòng tay ngang hông vẫn không chịu buông lỏng, gương mặt
anh tuấn của Lý Hơi đỏ như mặt trời lặn, đôi mắt không né tránh nhìn
nàng chằm chằm, trong đấy chứa đựng “thiên ngôn vạn ngữ” không nói nên
lời…
Thật sự không đành lòng nhìn “đại nam
hài” luôn xấu hổ ngượng ngùng này đương đầu với hiện trạng “tâm sự khó
nói”, Nguyễn Nhược Nhược vì vậy mở miệng giải vây, hướng hắn nói, “Lý
Hơi, ngươi không cần nói gì cả, tâm tư của ngươi, ta hiểu, ta hiểu”.
Thở phào một hơi, vẻ mặt Lý Hơi như trút
được một gánh nặng khổng lồ. Tay hắn buông lỏng ra, nụ cười sáng rỡ như
mặt trời, ánh mắt càng thêm say sưa nhìn Nguyễn Nhược Nhược, “Vậy ngươi
sau này…”, cuối cùng cũng nói được câu tiếp theo, “Không nên cùng biểu
ca của ngươi ở cùng một chỗ nữa.”
“Tại sao?” Nghe được câu nói không đầu
không đuôi của hắn, Nguyễn Nhược Nhược không chút nghĩ ngợi hỏi liền.
Vừa hỏi xong đã phát giác ra, nàng không khỏi mắc cười. Ra là hắn vì
chuyện Ngọc Liên Thành mà đang ăn giấm chua! Chẳng qua là, điểm này hắn
không thể quản nàng.
“Lý Hơi, ta nghĩ ngươi có điểm hiểu lầm.
Ta mặc dù hiểu tâm tư của ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta đón
nhận tình cảm của ngươi.”
Phảng phất như giữa ngày đẹp trời tự dưng sấm sét giáng ầm một tiếng. Nụ cười Lý Hơi chợt tắt, vẻ mặt đỏ ửng như
sóng triều tầng tầng ập tới. Bỗng nhiên hô hấp dồn dập, hắn nhìn về phía Nguyễn Nhược Nhược một cách khó tin, “Ngươi…”
Mặc dù không đành lòng thương tổn hắn,
nhưng Nguyễn Nhược Nhược vẫn phải kiên trì nói ra. Nếu chỉ vì nhất thời
mềm lòng chiều theo, đối với hắn cũng không tốt, mà nàng hy sinh như vậy cũng không có giá trị, đó là khổ do mình tự tạo ra! Nàng hết sức ôn nhu nói: “Lý Hơi, hai chúng ta bên nhau không thích hợp đâu. Tin tưởng ta,
sau này ngươi chắc chắn sẽ gặp đối tượng so với ta tuyệt đối sẽ thích
hợp hơn.”
Lý Hơi nhịn không được cắn chặc hàm răng, từ lúc sinh ra đến tận bây giờ, chưa có thứ gì hắn muốn mà không chiếm
được. Chỉ duy đối với nữ tử này, hết lần này đến lần khác đều kiên quyết cự tuyệt hắn. Hai nắm đấm xiết chặc, móng tay đã cắm thật sâu vào lòng
bàn tay, trái tim tựa hồ bị một bàn tay vô hình bóp chặc, Lý Hơi thống
khổ hít thở không thông. Trầm mặc một lúc lâu, hắn vừa giãy dụa vừa hỏi
ra một câu. “Là bởi vì Ngọc Liên Thành đúng không? Ngươi cũng giống như
bọn tỷ tỷ muội muội của ta, đều thích hắn đúng không?”
“Không phải vậy đâu, Lý Hơi.” Nguyễn
Nhược Nhược hết sức ôn hòa đối với hắn lên tiếng, nhìn thấy nam tử đáng
yêu này lộ ra bộ dáng bị đả kích khiến nàng không khỏi xót xa.
“Ngươi gạt ta!” Lý Hơi đột nhiên thống
khổ rống lên, “Ta biết là bởi vì hắn, mới vừa rồi ngươi và hắn cùng nhau bay trên trời, hắn ở phía sau ôm ngươi, ngươi cười rất vui vẻ.”
“Lý Hơi, ta thừa nhận mới vừa rồi cùng
biểu ca ở chung một chỗ rất vui vẻ. Nhưng ban nãy khi ta và ngươi cùng
nhau giục ngựa bôn ba, ta cũng rất vui vẻ giống như vậy. Ta và các ngươi ở chung một chỗ đều rất vui vẻ, nhưng vui vẻ là một chuyện, tình yêu
lại là một chuyện khác, không thể đánh đồng được.” Nguyễn Nhược Nhược cố gắng nói thật nhu hòa, nàng biết Tiểu vương gia này trước giờ luôn
thuận buồn xuôi gió, vốn dĩ đã không chịu đựng được đả kích bị cự tuyệt, ngàn vạn lần không nên khích thích hắn nữa.
Lý Hơi có chút nghe không rõ, thanh âm nóng giận hỏi: “Tình yêu và vui vẻ, chẳng lẽ lại không phải là một một chuyện?”
“Vui vẻ có rất nhiều loại, nhưng tình yêu chỉ có một. Tình yêu có thể mang đến thời khắc vui vẻ, nhưng mọi thời
khắc vui vẻ không nhất định đều vì có tình yêu. Ngươi hiểu chưa?”
“Hiểu. Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi
mới vừa rồi vui vẻ cũng không phải bởi vì