
g tất cả đồ đạc xuống xe. Một đống củi khô, nhiều cuộn dây thừng, hai trụ sắt lớn có gắn móc câu ở
hai đầu, một thùng gỗ lớn…còn có một đống vải bố lùng nhùng. Nguyễn
Nhược Nhược nhìn thấy đống đồ đạc lung tung này nhịn không được đành
hỏi, “Đừng nói với ta là ngươi muốn bay lên trời bằng đống vật dụng linh tinh này nha!”
Ngọc Liên Thành nhìn đống tạp vật “loạn thất bát tao” kia, lắc đầu khẽ cười.
“Cái gì mà vật dụng linh tinh! Nói cho ngươi biết…đây chính là các bộ phận của khinh khí cầu!” Diêu Kế Tông nghiêm trang nói.
Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ cười suýt chết,
“Chỉ bằng những thứ này…mà đòi làm khinh khí cầu á? Vậy đóng cửa Viện
khoa học kỹ thuật Trung Quốc được rồi!”
“Dĩ nhiên không sánh được với trình độ kỹ thuật khoa học cao vì không có đủ dụng cụ thiết bị. Nhưng cái này…cứ
coi như là khinh khí cầu nguyên bản sơ khai đi”.
Diêu Kế Tông vừa nói vừa động thủ chỉ trỏ những vật dụng dưới đất, “Hai người các ngươi cũng đừng đứng nhàn rỗi ở đó, vào giúp một tay đi”.
Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thành vì
vậy mà trở thành trợ lý của hắn, bị sai hết chỗ này đến chỗ kia, làm
không kịp ngơi tay. Tất cả đều vì sự nghiệp “du lịch hàng không” mà phấn đấu.
Bận rộn một canh giờ, cuối cùng cũng đã
nhận ra hình dáng của khinh khí cầu. Nguyễn Nhược Nhược lúc này mới hiểu ra, “Thì ra ngươi muốn làm nhiệt khí cầu!”
“Nhiệt khí cầu là gì?” Ngọc Liên Thành đứng một bên không hiểu liền hỏi.
“Nhiệt khí cầu là phương tiện bay trên
không tương đối đơn giản của thế kỷ hai mươi mốt, được tạo thành từ ba
bộ phận: cầu nang, điếu lam và thiết bị gia nhiệt. Bên trong cầu nang sẽ chứa nhiệt khí, giống như một cái phao mà bay lên trên…Ngồi bên trong
chúng ta sẽ được đưa lên cao…đây chính là nguyên lý nhiệt khí nhẹ hơn
không khí…” Diêu Kế Tông tận lực đem kiến thức nhiệt khí giảng giải cho
một người đời Đường.
Ngọc Liên Thành nghe xong, suy nghĩ một chút rồi chỉ vào một bộ phận của khinh khí cầu hỏi: “Cái này là điếu lam?”
“Đúng rồi”.
“Còn cái này…dùng để tạo lửa đúng không?”
“Chính xác, cái này chính là thiết bị gia nhiệt”.
Rồi hắn lại chỉ vào đống vải lùng nhùng, “Cái…này…chính là cầu nang gì đó đúng không?”
“Ngọc Liên Thành, ta không thể không khen ngươi, năng lực tiếp thu của ngươi thật mạnh a!” Diêu Kế Tông nhịn
không được tán dương hắn.
“Chỉ là…tại sao nó phải là hình cầu?” Ngọc Liên Thành nhìn vào đống vải chất chồng như ngọn núi nhỏ mà hỏi.
“Cái này sẽ nương theo sức gió bay tới, vì điều kiện không cho phép nên ta cũng chỉ có thể tự làm thủ công.”
“Vậy làm sao mới có thể bay lên được,
chúng ta phải dùng một khối lượng lớn nhiên liệu đốt cháy!” Nguyễn Nhược Nhược lên tiếng hỏi.
“Ta tự nhiên có biện pháp, hai người các ngươi trước hết mang củi khô đốt lên đi”.
Vì vậy hai người đốt củi khô, Diêu Kế
Tông mang vải bố kéo ra thật xa. Sau khi kéo đến độ căng thích hợp liền
kéo theo cầu nang phía sau mà…chạy như điên. Cầu nang giống như cánh
buồm bọc gió mau chóng căng phồng thành một quả bóng tròn khổng lồ. Diêu Kế Tông không giảm tốc độ, đem cầu nang điều chỉnh ngay vị trí đối diện với hỏa bồn. Hắn cùng hai người Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thành
đem cầu nang móc chặt vào hỏa bồn bằng dây sắt rồi buộc thật chắc chắn.
Sau khi tiếp nhận đầy đủ lượng nhiệt khí, cầu nang…từ từ bay lên. Đúng
vậy…nó đang nhích rời khỏi mặt đất.
Diêu Kế Tông vui mừng nhảy nhót, “Thử
nghiệm thành công, thử nghiệm thành công rồi, ta sẽ cho các ngươi hưởng
thụ cảm giác vui thú được bay lên trời.”
Diêu Kế Tông nhảy luôn vào bên trong.
Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ ngừng thở nhìn khinh khí cầu từng chút từng
chút một nâng lên, đem theo hắn bay lên trời. Một thước, hai thước, ba
thước…mười thước…hai mươi thước…Nàng nhịn không được, hai chân nhảy lên
hoan hô, “Trời ạ! Quá tuyệt vời! Lần bay thử thành công rồi!”
Ngọc Liên Thành ngửa đầu nhìn vật đang
trôi nổi trên trời, vẻ mặt vừa kinh dị vừa kích động, miệng lẩm bẩm
không ngừng, “Không thể tin được, thật không thể tin được!”
Khinh khí cầu sơ khai tại đời Đường này
bay lên cao chừng năm mươi thước liền ngừng lại, không thể bay cao thêm
được nữa. Nó chậm rãi lơ lửng giữa lưng chừng không rồi theo gió trôi
đi. Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thành nhịn không được đuổi theo,
chưa được bao lâu thì khinh khí cầu dần dần hạ xuống. Giữa không trung,
Diêu Kế Tông vẫy tay hướng bọn họ la: “Củi cháy sạch rồi, vậy nên bây
giờ nó sẽ hạ xuống, các ngươi mau mang củi tới bổ sung nhiên liệu!”
Vì vậy Ngọc Liên Thành phi thân đi lấy
một đống củi khô thật lớn, đợi khi khinh khí cầu vững vàng hạ xuống liền giao cho Diêu Kế Tông bổ sung vào hỏa bồn. Diêu Kế Tông nhảy ra, nhìn
hai người bọn họ cười nói, “Tốt lắm, bay thử đã thành công, bây giờ đến
phiên hai ngươi. Ngọc Liên Thành, ngươi là người đời Đường đâu tiên được bay lên trời đó nha!”
Ngọc Liên Thành cười rạng rỡ như kim cương, “Vô cùng vinh hạnh!”
“Có thể…ngồi hai người không?” Nguyễn Nhược Nhược có chút không yên lòng.
“Ngươi yên tâm, ta ở Bắc Kinh từng tham
gia câu lạc bộ nhiệt khí cầu, đối với việc tạo khinh khí