
thản nhiên.
Ngẫm lại hắn đã từng thay mình sao chép
sáu trăm lần “Nữ Giới”, Nguyễn Nhược Nhược không cách nào cự tuyệt hắn
như vậy. Biết rõ “có việc muốn nhờ” chỉ là nói khách sáo, hắn đến đây
nhất định là hỏi…vấn đề kia. Nàng cắn răng đáp ứng yêu cầu “mượn một
chút” của hắn. Chuyện cách đây cũng đã nhiều ngày, bây giờ lại đề cập
nghiêm túc như vậy chứng tỏ hắn đã hạ quyết tâm làm rõ ràng. Cũng được,
muốn biết thì nàng sẽ nói, dù sao hắn cũng không phải loại người sẽ xem
nàng như yêu tinh mà trói lại ném xuống sông dìm chết. Nguyễn Nhựơc
Nhược cũng có kinh nghiệm nhìn người, cũng không phải là nữ nhân suốt
ngày ẩn trong chốn thâm khuê không hiểu sự đời. Nàng tin tưởng con mắt
của mình, hẳn là sẽ không nhìn lầm người. Cuối cùng, nàng quyết định sẽ
làm rõ chuyện này với Ngọc Liên Thành.
“Biểu ca, vậy ra vườn vừa đi vừa nói chuyện.”
Vì vậy hai người một trước một sau ra
khỏi phòng khách, Ngọc Liên Thành vẫn thập phần lễ phép chu toàn đối với Nguyễn Nhược Phượng, “Nhị biểu muội, thật không phải rồi.”
Ngồi phụng bồi hồi lâu cũng không đợi
được một ánh mắt của chú ý của hắn, Nguyễn Nhược Phượng trơ mắt nhìn
thân ảnh hai người song song đi xa, nhịn không được khóc òa thành tiếng. Yêu một người không yêu mình thật là đau khổ.
Trong vườn cây lá sum xuê, cỏ xanh mượt
trải dài hai bên lối đi, trên những đóa hoa cúc bươm bướm bay chập chờn. Lững lững đi đến nơi này, Nguyễn Nhược Nhược hướng băng ghế đá ngồi
xuống. Không đợi Ngọc Liên Thành đặt câu hỏi, nàng thẳng thắng vào đề,
“Được rồi, ngươi không cần phải hỏi, ta đây chính mình thừa nhận. Ta
không phải là biểu muội Nguyễn Nhược Nhược của ngươi mà là một hồn phách lãng du ngụ trong thân xác của nàng, là ta dùng Tá Thi Hoàn Hồn tới.”
Nguyễn Nhược Nhược cố ý nói cho người ta
sợ hãi, xem có thể hù dọa được Ngọc Liên Thành hay không. Chỉ thấy mi
mắt hắn mơ hồ chấn động rồi nhanh chóng tĩnh định như lúc ban đầu, thản
nhiên nói, “Quả nhiên như ta đoán”
Không phải lại bị hắn đoán trúng chứ?
Nguyễn Nhược Nhược vô hạn kinh ngạc nhìn về phía hắn, Ngọc Liên Thành
giải thích: “”Kể từ sau khi ngươi tự vẫn không thành liền như hai người
hoàn toàn khác nhau. Khả năng cầm kỳ thi họa ngày trước không còn, làm
nhiều trò kỳ quái, lại nói ra những ý nghĩ cổ quái ly kỳ. Trừ Tá Thi
Hoàn Hồn ra, ta không tìm được giải thích nào khác.”
Nói cũng phải, thật ra chỉ cần lưu tâm
đến lời nói của nàng hơn thì muốn nhìn thấu nàng cũng không phải là việc khó. Chẳng qua là không phải ai cũng tâm tư kín đáo như vậy, trừ Ngọc
Liên Thành.
“Được rồi, ngươi đã biết ta là Quỷ Hồn,
bây giờ định làm thế nào? Có muốn gọi đạo sĩ tới trục xuất ta không?”
Nguyễn Nhược Nhược nửa đùa nửa thật hỏi hắn.
Ngọc Liên Thành trầm ngâm không nói,
không giống tác phong sảng khoái ngày xưa. Nguyễn Nhược Nhược không ngờ
thái độ hắn lại như thế, nhất thời có chút lo sợ. Chẳng lẽ đã nhìn lầm
hắn, hắn không thể đón nhận chuyện này? Chẳng lẽ đang tính toán cách đối phó với…Quỷ Hồn? Nguyễn Nhược Nhược cũng không hy vọng bị ngừơi ta ném
cát vàng hay hất máu chó gì gì đâu, sắc mặc nàng bắt đầu khẩn trương.
Ngọc Liên Thành phát giác điều này, ngẩng đầu hướng nàng khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười này làm nàng càng nghi ngờ
hơn. Nụ cười vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại thoáng nét u buồn, nhất thời
làm Nguyễn Nhược Nhược quên mất mình mà lo lắng quan tâm cho hắn, “Ngươi làm sao vậy? Dường như không cao hứng…” lời nói đến một nửa đã ngừng
lại, nàng băng tuyết thông minh suy nghĩ cẩn thận, “Là giận ta đúng
không? Trách ta đã chiếm thân thể của biểu muội ngươi?”
Ngọc Liên Thành không đáp, chẳng qua là
lẳng lặng ngắm nhìn nàng, đôi mắt phảng phất như mặt hồ sâu thăm thẳm.
Một hồi sau hắn mới chậm rãi nói,
“Ta đối với Tam biểu muội thật không có
ấn tượng gì. Nàng là nữ nhi của phó thất, trong phủ không được ưu ái
nhiều. Rất nhiều trường hợp không đến phiên nàng lên tiếng. Hơn nữa nàng thuở nhỏ thân thể yếu, nhiều bệnh, cả ngày hầu như chỉ ở trong phòng.
Tuy nói là hơn mười năm thân thích nhưng ta cũng chỉ thấy nàng mấy lần,
sợ là mười lần cũng chưa tới. Ta căn bản không nhớ rõ bộ dáng của nàng.
Nàng đối với ta có tâm, chỉ là sau sự việc tùng châm tuyết kia mới hiểu
được. Trước đó, ta nửa điểm cũng nhìn không ra.”
Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên nghe hắn nói lại chuyện cũ, mới đầu có điểm lo lắng nhưng rất nhanh bị cuốn theo,
thấy Ngọc Liên Thành im lặng liền nhịn không được thúc giục hỏi, “Vậy
sau này thế nào? Ngươi đã biết tâm tư của nàng tại sao còn cự tuyệt?”
Ngọc Liên Thành nghiêng đầu đi, ánh mắt
rơi vào những thân trúc cao cao bên cạnh. Dừng một chút hắn mới chậm rãi nói: “Vốn là muốn giải thích rõ ràng nhưng thật sự không đành lòng.
Nàng ngã bệnh, ta thế nào còn dám nói ra hai chữ “không nên”. Chẳng qua
là ba thùng tùng châm tuyết là một tấm chân tình của nàng thật lòng chờ
đợi lang quân. Đến lúc đó, ta thế nào đem ba thùng tùng châm tuyết đó
về, ta cũng không phải là tình lang của nàng…”
Nguyễn Nhược Nhược nghe được liền kinh
ngạc. Còn tưởng Ngọc Liên Thành sớm bị người ái mộ p