
hông nên như vậy, ngươi đừng hù dọa ta…”
“Ta sao lại dọa ngươi, ta bất quá bảo ngươi thấp giọng để không đánh thức Băng Thanh thôi mà.”
Nguyễn Nhược Nhược dậm chân không dứt,
“Đại ca, ta biết ngươi không nỡ xa Thủy Băng Thanh, nhưng nàng…Nàng đã
không còn ở đây, ngươi như thế này chẳng qua tự làm khổ mình thôi. Tỉnh
lại tỉnh lại, đối mặt thực tế đi! Đại ca”, Nguyễn Nhược Nhược từng chữ
nhỏ máu cầu khẩn Nguyễn Nhược Long.
“Ngươi nói lung tung gì đó nha! Cái gì mà nàng đã không còn ở đây?” Nguyễn Nhược Long mắt trợn to, “Băng Thanh
mặc dù nhảy lầu nhưng cũng không có gì đáng ngại, chỉ bất tỉnh một lúc
đã tỉnh lại, hơn nữa khi ta chạy tới…nàng đã nhận ra ta, nằm trong lòng
ta khóc một hồi lâu, thần trí ngày xưa đã khôi phục lại như cũ. Quả thực là trong họa được phúc nha!” Nguyễn Nhược Long vẻ mặt vui mừng hoan hỉ.
A! Nàng ta có thể nhận ra Nguyễn Nhược
Long? Đây chẳng phải là…chủ thể trở về sao! Vậy còn Lưu Đức Hoa? Lưu Đức Hoa ở đâu? Nguyên bản Thủy Băng Thanh trở lại, vậy chẳng lẽ hồn phách
đạo bản đã biến mất?
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời tâm loạn như ma, không có tâm tình lưu lại nơi này nữa, “Băng Thanh không có việc
gì…ta đây đi trước, đại ca ngươi ở đây nơi này phụng bồi nàng…”
Nguyễn Nhược Long cũng không quay đầu lại trả lời, ánh mắt ôn nhu vô hạn ngắm nhìn người đang ngủ say trên gường, cũng không giữ khách.
Nguyễn Nhược Nhược lau khô nước mắt ràn
rụa, mang theo trăm mối suy tư không giải thích được từ Hoa Nguyệt Lâu
đi ra. Liếc mắt thấy A Phúc đang đứng ở cửa sau, nàng phẫn nộ bước tới
hỏi, “A Phúc, tại sao ngươi ăn nói lung tung, Thủy Băng Thanh cô nương
rõ ràng không có việc gì, ngươi nói như thế nào lại thành nàng ta nhảy
lầu đã chết hả?”
A Phúc ủy khuất, “Tam tiểu thư, ta nói Thủy Băng Thanh cô nương nhảy lầu chết bao giờ chứ?”
“Ngươi rõ ràng nói…ngươi nói nàng mở cửa sổ gieo mình xuống. Đúng lúc đó…”
A Phúc nói nhanh, “Đúng lúc đó đã đè chết một người đi đường”.
“Cái gì?”, Nguyễn Nhược Nhược nhảy dựng lên, “Đè chết một người đi đường?”
“Đúng nha! Có thể trời cao sắp đặt trùng
hợp, lúc Thủy cô nương nhảy xuống lầu thì ngã vào một người đi đường,
kết quả thân thể Thủy cô nương không có gì đáng ngại, nhưng người xui
xẻo kia thì mất mạng. Người nhà hắn khóc rống một hồi đã mang xác hắn
trở về”.
A! Nguyễn Nhược Nhược hít một hơi, hồi
lâu cũng không thở ra. Sau một hồi nàng liền xác định được ý nghĩ trong
đầu, gấp gáp hỏi tới, “A Phúc, người đi đường kia nhà ở đâu?”
“Tam tiểu thư, Thủy cô nương đè chết hắn, chỉ sợ người nhà của hắn không chịu từ bỏ ý đồ gây phiền toái. Đại
thiếu gia tâm trí toàn bộ đặt trên người Thủy cô nương, nhất thời không
phân minh rõ ràng với gia đình người ta ban nãy. Chúng ta nhanh nhanh
tìm biện pháp đi trấn an nhà người ta, thừa dịp vẫn còn sớm mà…”
“Tại sao ngươi nói nhảm nhiều vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược không có tâm tư nghe hắn nói lao nhao liền hét lớn
một tiếng cắt đứt lời hắn, “Ta hỏi nhà người kia ở đâu, còn không mau
nói ra cho ta!”
A Phúc bị nàng quát lớn một câu, một hồi cũng nói không ra lời.
“Van cầu ngươi A Phúc”, Nguyễn Nhược Nhược hạ thấp giọng, “Mau nói cho ta biết đi.”
A Phúc lúc này mới định thần nói ra một
câu nói: “Tam tiểu thư, người kia chính là người đã bị cự tuyệt hôn
ước, Diêu gia Nhị thiếu gia!”
Nguyễn Nhược Nhược nghe được thân thể bất chợt mềm nhũng, cơ hồ đứng cũng không vững, may mà A Phúc một bên nhanh đỡ lấy nàng, “Tam tiểu thư, người không sao chứ?”
Lão thiên a! Diêu-Kế-Tông?! Không thể
nào…Lưu Đức Hoa, ngươi…lẽ nào là…? Nguyễn Nhược Nhược hít một hồi lãnh
khí, một lúc sau mới hoàn hồn lại, nàng nghiến răng nói, “A Phúc, đi
trước dẫn đường, chúng ta đến Diêu gia xem động tĩnh.”
“Tam tiểu thư, đúng là nên đi nhìn động
tĩnh một chút. Lần trước cầu hôn bị cự tuyệt, Diêu gia cũng đã giữ một
bụng tức. Lần này nếu biết là nữ tử Đại thiếu gia yêu mến đè chết lão
Nhị nhà họ…chỉ sợ họ không chịu từ bỏ ý đồ. Chúng ta đến xem động tĩnh
bên kia để suy nghĩ đối sách kịp thời.”
Hắn nhanh nhanh chạy phía trước dẫn
đường, Nguyễn Nhược Nhược tâm thần bấn loạn chạy theo phía sau. Mới đến
đầu đường Diêu gia đã thấy một đám người rỗi rảnh tới xem náo nhiệt xúm
lại trước một cánh cổng lớn, không cần phải nói, đây nhất định là Diêu
gia. Vậy nên nàng cất bước đi vào, mới đi được hai bước, đột nhiên một
đám người như bị ma đuổi hướng ra ngoài vừa chạy vừa hò hét loạn lên.
“Xác chết ngồi dậy, xác chết ngồi dậy a ~!!!!”
“Quỷ quỷ quỷ a~!!! Chạy nhanh lên oa ~!!”
Nguyễn Nhược Nhược lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, nàng chạy ngược lại hướng đám người kia, tựa như thuyền phu
chèo ngược dòng mà gian nan di chuyển về phía trước. A Phúc ở phía sau
kéo nàng lại, gương mặt trắng như tuyết, “Tam tiểu thư, hình như…hình có quỷ a, hay là…đừng đi…” Thanh âm ngắc ngứ không trôi.
“Ngươi đứng ở đây chờ ta được rồi, ta
nhất định phải vào trong nhìn một cái.” Mặc dù trong lòng Nguyễn Nhược
Nhược đã nắm chắc chính phần mười, nhưng nàng muốn xác định hoàn toàn để có thể an tâm một chút.
A Phúc quả thật không dám theo