Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325114

Bình chọn: 8.5.00/10/511 lượt.

há hỏng tâm tư, có

thể nhẹ nhàng đem vô số trái tim thiếu nữ dẹp sang một bên. Bởi vì có

được quá mức dễ dàng nên hắn sẽ không trân trọng. Không ngờ hắn tâm tư

tinh tế chu toàn, đối xử tử tế với Nguyễn Nhược Nhược bằng chân tình.

Hắn làm rất đúng, tình cảm thiếu nữ ôn nhu chỉ nên dành cho người yêu

của nàng, nếu hắn không yêu thì cũng không nên khích lệ, làm nàng cả đời mong đợi hắn.

“Sau vụ ba thùng tùng châm tuyết đó, ta

cũng chưa từng nhìn thấy qua Tam biểu muội nữa. Ta…tránh xa nàng, bời vì thân thể nàng vốn đã nhiều bệnh, ta không muốn làm cho nàng thêm khổ

sở. Mong rằng lấy việc này mà cắt đứt tâm của nàng. Lúc nghe nói nàng vì hôn nhân với Diêu phủ mà tự vẫn, ta vốn muốn đến thăm nhưng tự thấy…có

lẽ không đi thì hơn. Gặp gỡ chi bằng không thấy, ta có đi cũng vô ích,

cũng không thể đáp trả nàng một tấm chân tình, vậy thì cần gì làm cho

trái tim nàng lại rung động. Để nàng tưởng ta là người vô tình, như vậy

mới có thể nhanh nhanh tỉnh ngộ.”

“Ngọc Liên Thành” Nguyễn Nhược Nhược nghe được không thể không xúc động, “Ngươi làm vậy, ta có thể hiểu, là bởi

vì ngươi từ bi nên lãnh khốc.”

Ngọc Liên Thành nghe được lời ấy liền

nghiêng đầu nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, “Ta không đi tìm nàng nhưng ta đi bái phỏng di mẫu. Ta bên cạnh nói một tiếng, rằng Diêu Kế Tông kia

là người không tốt, dụng ý báo rằng hôn sự này không nên. Nhưng dù sao

đây cũng là chuyện gia đình của Nguyễn gia, có nghe hay không cũng không đến phiên ta quyết định, ta cũng chỉ có thể làm đến đây.”

“Ngọc Liên Thành, ngươi…thật tốt!” Nguyễn Nhược Nhược nghe xong chỉ có thể nói ra ba chữ đó.

Ngọc Liên Thành cười nhạt, nụ cười có vài phần khổ sở, “Có gì tốt, điều ta có thể làm đều có hạn, hơn nữa cũng

làm quá muộn. Tam biểu muội đã chết, ngồi trước mắt ta dung mạo là nàng

nhưng hồn phách giờ cũng là của người khác. Ngươi nói ta nên “xử” ngươi

như thế nào bây giờ?”

“Muốn đánh phải không, ta đây tùy cho

ngươi đánh, ngàn vạn không nên tìm đạo sĩ tới tạt máu chó gì gì đó là

được, nghĩ lại cũng hơi sợ sợ”, Nguyễn Nhược Nhược làm ra bộ dáng sợ

hãi. Nhưng thật ra nàng biết Ngọc Liên Thành sẽ không làm như vậy, mới

vừa rồi nghe hắn nói một phen, nàng đã hiểu Ngọc Liên Thành ôn nhu lương thiện đến thế nào.

“Dĩ nhiên sẽ không làm thế đối với ngươi, ngươi cũng không phải là ma quỷ hại người. Chẳng qua là nhìn thấy ngươi liền tránh không được thương cảm Tam biểu muội hồng nhan bạc mệnh” Ngọc Liên Thành nói.

“Đừng thương cảm, Ngọc Liên Thành”,

Nguyễn Nhược Nhược an ủi hắn, “Biểu muội của người dù bạc mệnh, nhưng

hồng nhan vẫn còn đây”, nàng vừa nói vừa đưa tay vỗ nhẹ vào mặt mình,

“Ngươi nhìn đi, nhìn đi, mặt của nàng vẫn còn ở đây hướng người cười

nè.”

Nhìn bộ dáng khả ái của nàng, Ngọc Liên

Thành rốt cục cũng nhỏen miệng cười, nụ cười sáng rỡ như hoa cúc, như

mật ngọt. Nguyễn Nhược Nhược trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

“Ta mượn thân thể của Tam biểu muội

ngươi, vì vậy sẽ thay nàng ta tiếp tục sống sót. Ta sẽ làm cho nàng sống vui vẻ khỏe mạnh hơn trước kia gấp trăm lần, ngươi cũng không cần vì

nàng mà thương cảm khổ sở nữa, có được hay không?”

Ngọc Liên Thành nghe lời này đôi chân mày khẽ giãn ra, “Có lẽ đó cũng là thiên ý, để ngươi thay thế nàng sống

tốt, ngươi quả thật so với nàng khỏe mạnh vui sướng hơn nhiều. Cũng

được, ta sau này sẽ xem ngươi như Tam biểu muội mà đối đãi.”

“Cảm ơn biểu ca”, Nguyễn Nhược Nhược lại đem cách xưng hô đổi đi, ngọt ngào nói.

“Được, ngươi…ngươi làm thế nào nhập vào thân xác của biểu muội?” Ngọc Liên Thành vẫn còn nghi vấn.

Nguyễn Nhược Nhược ngẩn ra, cái này…phải

nói thế nào đây? Nàng chính mình cũng không biết làm thế nào nhập vào

thân xác này nên không khỏi thở dài một tiếng, “Cái này…nói thì rất dài, ngươi từ từ nghe đi.”

Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược cố gắng kể lại cho hắn nghe toàn bộ câu chuyện. Ngọc Liên Thành hoàn toàn kinh ngạc.

Một hồi sau hắn mới phục hồi lại tinh thần, thở dài một tiếng, “Ngươi…Quỷ Hồn thật sự là phức tạp, là từ ngàn năm sau…”

Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Nguyễn Nhược Nhược, nàng vội vàng thay hắn bổ sung, “Là từ ngàn năm sau tới đây”.

“Ngàn năm sau, nơi này không còn là Đại Đường mà gọi là Trung Quốc?”

“Đúng nha đúng nha! Thời đại của chúng ta không còn tự xưng là đời Đường nữa, những trang phục này cũng gọi là cổ trang rồi, ra ngoài đường cũng ngồi ô tô.”

“Ngươi vừa nói, ra đường ngồi cái gì…lô tô”

Nguyễn Nhược Nhược vội vàng cắt đứt lời

hắn: “Ngọc huynh đài, không phải là lô tô mà là ô tô. Không dùng ngựa

đánh xe mà dùng máy móc.”

“Máy móc là cái gì?”

“Lão thiên a, ta đây nói thế nào với

ngươi đây?” Nguyễn Nhược Nhược lấy tay quạt phành phạch, “Nói vậy đi,

thế kỉ hai mươi mốt là một xã hội văn minh phát triển ở trình độ cao.

Điều kiện vật chất so với Đại Đường của các ngươi bây giờ nói quả thật

cứ như đem mặt trời mà và so sánh với mặt trăng vậy, các ngươi dùng đèn

cầy, bọn ta dùng đèn điện; các ngươi ra cửa ngồi xe ngựa hoặc thuyền,

bọn ta có nhiều lựa chọn hơn như ô tô, xe lửa, tàu ngầm, máy bay…” Bất

chấp Ngọc Liên Thành nghe có hiể


The Soda Pop