
sờ ở đây.
Lý Hơi không chịu hỗ trợ, Nguyễn Nhược
Nhược cũng không còn cách nào khác, nhất thời cũng không dám đến Hoa
Nguyệt Lâu báo cho Thủy Băng Thanh…tin tức xấu này. Những cũng đã qua
mấy ngày, lẽ nào còn không đến đó.
Vừa thấy mặt Thủy Băng Thanh đã hỏi,
“Ngươi mấy ngày trước thế nào lại đến quán ăn đánh nhau vậy? Còn đập phá quán người ta nữa, chẳng lẽ ngươi đi thu phí bảo kê?”
“Làm gì có, ta đâu phải xã hội đen!”
Nguyễn Nhược vội vàng biện bạch, “Cũng không phải ta đánh nhau, là Lý
Hơi đánh nha. Ê, ngươi làm sao biết?”
“Ngươi nổi tiếng rồi nha! Một người đứng
ra tường thuật trực tiếp hiện trường người ta choảng nhau, ta nghe qua
liền biết chỉ có một mình ngươi.” Thủy Băng Thanh cười nàng.
“Haizz, lúc ấy người xem nhiệt tình như
vậy, lại không cách nào không thấy được sự tình bên trong nên đã có
người lên tiếng yêu cầu “tường thuật trực tiếp”. Ta là ta hưởng ứng dân
chúng một chuyến, dù sao cũng nhàn rỗi nên vì mọi người cung cấp thông
tin thì có sao đâu. Vì nhân dân phục vụ mà!” Nguyễn Nhược Nhược đại ngôn bất tàm, đỉnh đầu cao cao tại thượng làm Thủy Băng Thanh cười cơ hồ
suýt ngất, “Người không sợ sấm sét giáng xuống đầu sao?”
Sau khi cười đủ rồi hắn mới nhớ tới, “A, ngươi tại sao lại đi chung với cái tên Tiểu vương gia kia vậy?”
“Còn không phải vì chuyện của ngươi, ta đây đến mời hắn ăn cơm bàn việc.”
Thủy Băng Thanh lúc này mới sực nhớ, vội vàng nghiêm mặt hỏi, “Vậy thế nào, hắn có đáp ứng không?”
Nhìn vẻ mặt hắn khẩn cấp như vậy, Nguyễn
Nhược Nhược cơ hồ không đành lòng đem kết quả nói ra. Nhưng lừa gạt được nhất thời không lừa gạt được cả đời, chi bằng cứ thẳng thắn nói cho hắn nghe. Thủy Băng Thanh vừa nghe lập tức dậm chân không dứt, “Ta biết thế nào cũng vậy mà, ta biết thế nào cũng vậy mà, ta biết thế nào cũng vậy
mà…” Một hơi đem những lời này nói bảy tám lần.
“Tại sao vậy? Tại sao ngươi lại biết trước sẽ như vậy?” Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên hỏi.
“Haizz, ngươi không biết đó thôi!” Thủy
Băng Thanh đem sự tình trêu chọc Lý Hơi đêm đó nói cho Nguyễn Nhược
Nhược nghe, vừa nghe xong nàng nhảy dựng lên: “Khó trách hắn vừa nghe ta nói tới ngươi liền lập tức bày ra bộ dạng khinh miệt, “cái loại nữ nhân này”, thì ra là ngươi…Xem ra ta phải tìm hắn giải thích một lần nữa”.
“Đúng nha đúng nha! Ngươi nhanh lên thay
ta đi tìm hắn, bảo hắn rằng ta không phải là hạng nữ nhân “phóng đãng”
gì gì đó, bất quá cũng chỉ muốn đùa giỡn trêu chọc hắn một chút thôi.”
Hai người đang nói chuyện thì tú bà đi
vào, “A, nguyên lai là Nguyễn công tử tới, khó trách Thủy Băng Thanh
chậm chạp như vậy vẫn chưa chịu đi ra. Thật không phải a, Nguyễn công
tử, Băng Thanh có một vị khách đã đợi bên ngoài khá lâu rồi. Băng Thanh, ngươi không nên chậm trễ tiếp đón Ngô lão gia a.”
Thủy Băng Thanh nặn ra một nụ cười, “Chờ một chút, ta đổi lại y phục rồi đến ngay.”
Đợi cho tú bà ra ngoài rồi Thủy Băng
Thanh sắc mặt khó coi nói, “Cái lão họ Ngô này, thật không chịu được
hắn, đúng là một tên sắc lang mà. Mỗi lần ta đi tiếp đãi, hắn đều không
nhịn được động tay động chân lên người ta, lần trước còn nhéo mông ta
một cái, chọc ta nổi điên lên!” Thủy Băng Thanh vẻ mặt tức giận cực kỳ,
“Khổ nổi ta không có khí lực, công phu quyền đạo gì cũng không thi
triển được, nếu không ta nhất định sẽ đánh hắn thành một con cẩu chết.”
Hắn vừa nói như thế, Nguyễn Ngược Nhược
lập tức liên tưởng đến chuyện Lý Hơi và Diêu Kế Tông, nàng không nhịn
được bật cười, đem chuyện đó nói cho Thủy Băng Thanh nghe, hắn nghe được cũng cười to không dứtt, “Nguyên lai vì như vậy mới đánh nhau, ha ha
ha, đáng đánh đáng đánh, đánh cho sướng tay, đánh cho thống khoái, những tên sắc lang phải đánh không chừa một tên!” Thủy Băng Thanh mi phi sắc
vũ, phảng phất không phải như Lý Hơi đánh Diêu Kế Tông mà là hắn đánh họ Ngô kia một trận, đúng là hết giận mà.
Hai người đang cười khục khặc thì tú bà
tới thúc giục, không kéo dài được nữa, Thủy Băng Thanh phải theo bà ta
ra tiếp khách. Nguyễn Nhược Nhược biết hắn đi chuyến này sẽ không trở về nhanh nên quyết định quay về phủ.
***
Trong Nguyễn phủ, Ngọc Liên Thành đang
chờ nàng. Nguyễn Nhược Nhược vừa thấy được hắn, tâm tư lập tức thót lên
một cái. Nhưng thật ra trong lòng biết rõ Ngọc Liên Thành nhất định từ
sớm đã nhìn thấu nàng, chẳng qua là chậm chạp không dứt khoát một lần.
Chỉ tại nàng ngày ấy ở xe ngựa lắm chuyện, nói ra những tư tưởng không
nên nói với người đời Đường khiến hắn chấn động, không thể không hỏi câu kia, “Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai?”
Ngọc Liên Thành ngồi thẳng trong phòng
khách, bàn tay cầm tách trà từ từ thưởng thức, mi mắt tĩnh như nước
giếng. Mà phụng bồi một bên hắn là Nguyễn Nhược Phượng thì loạn như hoa
đào rụng tháng ba, gương mặt hồng hồng, phi phi sóng vỗ.
Nhìn Nguyễn Nhược Nhược tiến vào, Ngọc
Liên Thành đem tách trà để sang một bên nói, “Tam biểu muội, có chút
việc muốn mời ngươi hỗ trợ.”
“Chuyện gì nha?” Nguyễn Nhược Nhược kiên trì hỏi đến cùng.
“Nói rất dài dòng, có thể…mượn ngươi một chút không?” Ngọc Liên Thành đáp