
iếu gia
có phải tốt không, cũng không cần tự vẫn”.
Còn có vụ này nữa! Nguyễn Nhược Nhược dở
khóc dở cười, “Chuyện lúc trước đừng nhắc tới nữa, chuyện sau này còn
phải nhờ Hạnh Nhi cô nương giúp đỡ nhiều a!”
“Chỉ là…”, Hạnh Nhi có chút chần chờ,
“Tiểu thư, nếu người thật sự thấy Diêu nhị thiếu gia tốt, tại sao không
bảo hắn đến cầu hôn một lần nữa. Quanh minh chính đại làm phu thê, không cần khổ sở nửa đêm lén lút ra ngoài gặp gỡ”.
Nha đầu kia thật là nói nhiều a, Nguyễn
Nhược Nhược nhất thời chẳng biết phải nói với nàng ta thế nào. Lúc này
Nguyễn Nhược Phượng bước vào, nước mắt dư âm, “Tam muội, ngươi theo ta
đến phủ của biểu ca nha!”
Nguyễn Nhược Nhược nghe vậy liền ngẩn ra, lại nhìn Nguyễn Nhược Phượng bộ dáng thê thảm, trong lòng bỗng cảm thấy thương hại, “Được rồi, đi thôi”.
Theo Nguyễn Nhược Phượng lên xe ngựa,
Nguyễn Nhược Nhược mới nhớ ra tối hôm qua nàng “đểnh đoảng” thế nào. Vốn là tìm Lý Hơi hỏi thăm chuyện của Ngọc Liên Thành cùng công chúa kia,
kết quả chẳng được gì hết, chỉ mãi lo triền miên rồi lại triền miên với
Lý Hơi…Nhưng mà, nói gì thì nói, tối qua thật là đẹp a! Nguyễn Nhược
Nhược không tựa chủ được, bờ môi thoáng mỉm cười.
“Biểu ca thành hôn, ngươi nửa điểm cũng
không cảm thấy khổ sở sao?”, Nguyễn Nhược Phượng liếc mắt trông thấy
nàng cười nên không thể không hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng thu lại thần
hồn nói, “Hắn muốn thành hôn, ta sẽ không khổ sở. Nếu như hắn không được hạnh phúc, ta mới khổ sở.”
“Hắn và nữ nhân khác thành thân, ngươi
cũng không khổ sở? Ngươi chưa từng yêu biểu ca, đúng không?” Nguyễn
Nhược Phượng kinh ngạc hỏi, nàng trước giờ vẫn đinh ninh Nguyễn Nhược
Nhược yêu biểu ca.
“Ta thích hắn, nhưng cái gọi là “yêu
thích” của ta và ngươi không giống nhau. Ta không muốn chiếm hữu hắn,
vậy nên khi hắn cùng nữ nhân khác thành thân, ta cũng không cảm thấy đau khổ. Chỉ cần hắn được hạnh phúc là tốt rồi.”
Nguyễn Nhược Phượng nghe được liền ngơ ngẩn, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào.
Tại Ngọc phủ, vẫn là tràng diện khách
khứa đến chúc mừng ồn ào náo nhiệt. Ngọc Liên Thành cũng không ra gặp
khách nói chuyện, để mặc Ngọc lão gia và Ngọc phu nhân tiếp đón. Hai vị
Nguyễn tiểu thân là thân cận, sau khi thông báo liền được trực tiếp dẫn
vào bên trong. Ngọc Liên Thành ở thư phòng nhìn thấy các nàng.
Nguyễn Nhược Phượng vừa nhìn thấy Ngọc
Liên Thành liền bật khóc, một chữ cũng không nói nên lời, cứ khóc khóc
và khóc. Tình yêu đầu tiên của thiếu nữa, chưa bắt đầu đã kết thúc, trừ
đi nước mắt còn có thể dùng cách gì để biểu đạt cõi lòng thống khổ? Vậy
nên Nguyễn Nhược Nhược cũng không khuyên nhủ nàng, cứ để cho nàng khóc,
khóc lớn một hồi có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút. Ngọc Liên Thành cũng không nói gì, lặng lặng chờ đợi, hắn có thể nói gì được bây giờ?
Trong khoảng khắc, ba người không nói câu gì.
Rốt cục Nguyễn Nhược Phượng cũng cảm thấy đã khóc đủ rồi, nàng gạt nước mắt, đôi mắt sưng đỏ nhìn Ngọc Liên Thành nói, “Biểu ca, cho đến bây giờ ta đều mong chờ được gả cho ngươi. Nhưng hiện tại…ngươi muốn kết hôn cùng công chúa nương nương. Ta…cũng không
còn gì nữa”, Những lời nói này đã dẫn nàng vào sâu tận đáy lòng mình.
“Bất quá…cũng không sao, biểu ca, chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc là được rồi. Chúc ngươi cùng công chúa bạc đầu
giai lão, ân ái vạn năm”, nói xong câu chúc phúc, trong mắt Nguyễn Nhược Phượng lại ngấn lệ. Lời cần nói đã nói, Nguyễn Nhược Phượng chạy ào ra
khỏi phòng.
“Nhị tỷ…” Nguyễn Nhược Nhược đuổi theo ra ngoài, ngẫm lại có lẽ mình không cần đuổi theo nữa, xem ra nàng ta đã
suy nghĩ cẩn thận rồi, không cần lo nàng sẽ làm điều dại dột. Chỉ là…vẫn còn chuyện của Ngọc Liên Thành, nàng vội vàng quay trở lại thư phòng.
Ngọc Liên Thành tĩnh tọa trước thư án, vẻ âm trầm đẹp như một bức ngọc điêu, nhìn thấy Nguyễn Nhược Nhược quay
trở vào, mi mắt nhướn lên, tựa như hai viên trân châu được ánh mặt trời
chiếu sáng..
“Biểu ca, ngươi…đã từng gặp qua công chúa chưa?” Nguyễn Nhược Nhược hỏi ngay vấn đề quan tâm đầu tiên.
Ngọc Liên Thành chưa trả lời, chẳng qua
là chậm rãi gật đầu. Nhìn bộ dáng trầm mặc không nói này, trong lòng
Nguyễn Nhược Nhược có điểm lo lắng, không biết công chúa kia đến tột
cùng là tốt hay xấu? Nàng không thể không hỏi thêm, “Nàng ta hình dáng
ra sao? Tính tình thế nào?”
“Nếu nói về xinh đẹp thì cũng không tầm
thường. Nếu hỏi về tính tình thì ta không nói được, bất quá chỉ gặp mặt
vội vã một lần, như thế nào xét đoán được?” Ngọc Liên Thành nói.
“Xinh đẹp là hàng thứ yếu, mấu chốt là
tính tình. Cho dù nàng có xinh đẹp như thiên tiên nhưng tính tình hung
dữ cao ngạo…vậy thì, biểu ca, ngươi chẳng phải sẽ thảm sao?” Nguyễn
Nhược Nhược không khỏi lo lắng đối với nương tử tương lai của Ngọc Liên
Thành, nàng thật sự không muốn thấy một Ngọc Liên Thành ôn lương như
ngọc bị công chúa kiêu căng hành hạ.
“Tính tình công chúa nếu không tốt thì
cũng chỉ có thể cam chịu, không lẽ muốn ta kháng chỉ? Đây không phải là
chuyện của một mình ta mà là tính mạng của già trẻ Ngọc gia a!” Đáy mắt
Ng