
uyện mà”.
Ôi tình yêu! Mỗi phút mỗi giây gặp mặt nhau đều được trân trọng, không
chịu bỏ qua.
“Lý Hơi, ngươi đừng trẻ con như vậy chứ!”, Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được liền bật cười.
“Ta nhất định mỗi ngày đều phải trông
thấy ngươi. Một ngày không thấy tựa như cách biệt ba năm”, đôi mắt Lý
Hơi say đắm nhìn Nguyễn Nhược Nhược, tựa như ngọn lửa trong đêm, tựa như trăng sao trên trời. Hương hoa phảng phất đâu đây, Nguyễn Nhược Nhược
loạn ý tình mê.
“Lý Hơi…”, Nguyễn Nhược Nhược cảm động gọi tên hắn.
“Ta thật sự rất rất rất thích ngươi, cho
tới bây giờ ta chưa từng thích qua một người nào như vậy. Ta thật muốn
đem ngươi biến thành búp bê để có thể đặt vào trong ngực áo, bất cứ khi
nào nhớ ngươi đều có thể lôi ra ngắm nhìn”, Lý Hơi thì thầm vào tai phải của Nguyễn Nhược Nhược, thanh âm gần trong gang tấc, hơi thở mơ hồ mang theo hương rượu thơm. Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên tỉnh thần, đang còn
thắc mắc tại sao đêm nay hắn lại buông lỏng như vậy, nói năng vô kỵ!
“Lý Hơi, ngươi uống rượu hả?”, Nguyễn Nhược Nhược ngoài ý muốn nói hơi lớn tiếng.
“Ta không có say”, hài tử Lý Hơi kiên quyết kháng nghị, “Ta không phải đang nói những lời say”
“Ta biết ta biết”, Nguyễn Nhược Nhược
trấn an hắn, “Ngươi chẳng qua chỉ uống một ít, cũng không có say”, nàng
biết hắn không say, nhiều lắm là đầu óc có phần lâng lâng một chút.
Lý Hơi chăm chú nhìn nàng, vừa nhìn vừa
thẩm định xem những lời nàng nói là thật hay không thật. Nguyễn Nhược
Nhược giờ phút này mới nhìn thấy vẻ mặt của hắn khi có rượu, ánh mắt như nước xao động, hàm chứa nhu tình, ẩn lộ men say, nàng bất giác mỉm
cười. Đôi mắt hằng ngày anh khí bừng bừng này, lúc cười lên thật có nét
quyến rũ nha! Nàng xúc động từ đáy lòng…nữ tính mềm mại…yêu thương và
đau đớn đang xen, nàng nhịn không được, thật muốn cưng chìu hắn mà!
Yên lặng. Thời gian tựa hồ có chút gì đó
không đúng, phảng phất như đã vì Lý Hơi mà dừng lại một khắc. Ánh sáng
nơi hắn len lỏi sâu vào tâm khảm của Nguyễn Nhược Nhược rồi đâm chồi,
nảy lộc…Tình yêu này…đến một lúc nào đó có thể mãn thành một thân bồ đào xinh đẹp, khai hoa kết trái, hưởng thụ cả đời?
Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được liền đưa tay chạm vào nụ cười của hắn, “Lý Hơi, ngươi cười lên thật đáng yêu”.
Lý Hơi nhẹ nhàng giữ lại bàn tay ngọc
đang đặt lên môi, chậm chạp đem bàn tay kéo xuống ngực mình. Trong nháy
mắt, gương mặt tuấn tú rơi xuống môi nàng. Gió đêm dẫn dắt hương hoa
triền miên say đắm, lặng lẽ bao bọc hai người bọn họ vào lòng.
Lý Hơi không hiểu mình đang làm gì, chẳng qua là theo bản năng áp sát vào môi Nguyễn Nhược Nhược, đưa lưỡi chạm
nhẹ vào nàng. Bờ môi hắn ấm ấp, ôn nhu, phảng phất như mưa xuân không
tiếng động ôm lấy nàng. Hắn nắm chặt nàng trong vòng tay đã có phần ẩm
ướt, sự khẩn trương kích động có thể cảm nhận được. Nụ hôn như đóa hoa
hồng mềm mại, dây dưa mãi không chịu tách ra. Như thế ngượng ngùng, như
thế cương quyết, vừa ôn nhu, vừa nhiệt liệt dâng trào.
Nguyễn Nhược Nhược có thể đón nhận. Chỉ
là Lý Hơi mới đầu thiếu kinh nghiệm, nụ hôn non nớt êm đềm như cánh hoa
tươi tắn, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim kia đang đập cuồng loạn, vô thanh vô tức, yêu mến và mừng rỡ. Đây là cảm thụ của hắn và cũng là cảm thụ của nàng. Hạnh phúc lên đến tột cùng…
Bên hồ Ngưng Bích, không khí vẫn thuần
liệt say đắm như rượu, làm người ta lâng lâng như kẻ say. Lý Hơi say,
Nguyễn Nhược Nhược cũng say…Không phải là say rượu, tình yêu so với rượu còn nồng nàn hơn nhiều.
Cuộc đời quá ngắn, tình yêu thật đẹp. Cõi lòng thành thật, nàng may mắn gặp được lẽ nào lại buông tay?
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Nhược Nhược tỉnh lại, cảm thấy ánh mặt trời huy hoàng rực rỡ hơn, cây cối xanh tươi muôn phần…tóm lại tất cả đều hoàn hảo, thiên địa vạn vật nhất loạt đổi mới.
Hạnh Nhi thấy vẻ mặt nàng rạng rỡ, không
khỏi tò mò, “Tiểu thư, hôm qua người trở lại, dường như tâm tình vẫn
không thay đổi đến tận bây giờ?”
Nguyễn Nhược Nhược mỉm cười ngọt ngào,
“Muốn biết? Ta không nói cho ngươi biết. Hạnh Nhi, có một việc ta muốn
nói với ngươi, sau này mỗi đêm vào giờ hợi ta đều đi ra ngòai, đến giờ
tý mới có thể trở về. Ngươi thay ta trông phòng, nếu phụ mẫu đến thì nói với họ ta đang ngủ.”
“Mỗi đêm khuya đều đi ra ngoài? Vạn nhất một ngày nào đó lão gia phu nhân phát hiện thì sao?” Hạnh Nhi giật mình.
“Phát hiện hay không phát hiện để sau, trước mắt ngươi cứ thay ta che giấu đi!”
“Tiểu thư, người mỗi đêm đều ra ngoài làm gì a?” Hạnh Nhi sực nhớ.
Nguyễn Nhược Nhược do dự một chút, nghĩ
thầm sau này còn phải nhờ Hạnh Nhi ứng phó, hay là…cứ để cho nàng biết
một phần sự thật, “Hạnh Nhi, ta ra ngoài hẹn gặp tình lang”.
Hạnh Nhi một lần nữa giật mình, “Tiểu
thư, người…người hẹn với ai nha? Diêu công tử đúng không?” Không trách
người đầu tiên nàng ta nghĩ đến là Diêu Kế Tông, quả thật dạo gần đây
hắn thường xuyên lui tới Nguyễn phủ.
Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ một chút,
cũng không phủ nhận, chẳng qua là cười trừ. Hạnh Nhi hai mắt trợn tròn,
“Tiểu thư, nếu sớm biết vậy thì người thành thân với Diêu nhị th