
ọc Liên Thành tràn ngập điều bất đắc dĩ.
Nguyễn Nhược Nhược ngơ ngẩn. Quả thật,
nàng vội vội vàng vàng nghe ngóng tình hình công chúa khắp nơi thì có
ích lợi gì? Tốt hay không tốt đều phải chấp nhận. Hoàng Đế hạ chỉ ban
hôn còn có thể từ chối sao? Đây không phải là thế kỷ hai mươi mốt nhân
quyền dân quyền mà là xã hội phong kiến, hết thảy đều do Hoàng Đế lão tử kia định đoạt, kẻ khác chỉ có thể cúi đầu tuân mệnh. Ngươi dám kháng
chỉ! Cả nhà liền bị tru di cửu tộc.
“Biểu ca, ngươi là người tốt, lão thiên
nhất định sẽ phù hộ ngươi. Công chúa chẳng những xinh đẹp như thiên
tiên, hơn nữa còn hiền lương thục đức, đầu gối tay ấp cùng ngươi, ân ái
đến bạc đầu!” Việc đã đến nước này, Nguyễn Nhược Nhược chỉ có thể tìm
cách an ủi hắn.
Ngọc Liên Thành nghe vậy liền cười nhạt,
“Ngay cả đầu gối tay ấp, ta cũng…” Hắn đang nói liền ngừng lại. Câu nói
vĩnh viễn dở dang.
Nguyễn Nhược Nhược nghe được trong lòng
rúng động, nhất thời nói không ra lời. Hai người im lặng, trong phòng
tĩnh mịch, từng lọn khói mỏng manh bốc lên từ hỏa lò mờ mờ ảo ảo, phảng
phất hư vô không tồn tại.
Nửa đêm giờ hợi.
Trăng đã lên, gió đêm êm dịu. Nguyễn
Nhược Nhược rón rén chạy đến cửa sau Nguyễn phủ, khẽ mở cửa, gương mặt
trắng như ngọc lộ ra trong bóng đêm như một đóa hoa sen. Lý Hơi đang
cưỡi một con tuấn mã, không biết đã đợi nàng từ bao giờ. Vừa trông thấy
nàng xuất hiện, hắn mỉm cười. Nụ cười sáng như trăng rằm. Hắn trực tiếp
từ trên lưng ngựa cúi người bế nàng lên, đem nàng nhẹ nhàng đặt phía
trước, hai tay giữ cương, hoàn toàn tự nhiên ngồi vững phía sau lưng
nàng. Sau đó, hai chân thúc nhẹ vào mình ngựa, dây cương rung lên, tuấn
mã bốn vó tung bay nhanh như tia chớp phóng ra ngoài ngõ hẻm.
Đêm nay bầu trời trên Ngưng Bích hồ xanh
lam trong suốt, ánh trăng lung linh trên mặt hồ. Nguyễn Nhược Nhược tựa
vào lồng ngực và được bao quanh bởi vòng tay ấm áp ôn nhu của Lý Hơi.
Đây chính là hạnh phúc!
Ngưng Bích hồ nửa đêm không người, hai
người hăng hái bừng bừng nhảy xuống hồ nước bơi lội. Nguyễn Nhược Nhược
muốn cùng Lý Hơi tranh tài, xem ai có thể bơi đến bờ hồ bên kia trước.
Hai người đều là cao thủ, chỉ thấy mặt hồ chia phân sóng nước, hai luồng bọt nước tựa như tuyết ào ào hướng vào bờ. Thỉnh thoảng có một vài con
cá bị bọn họ làm kinh hoảng, ào một tiếng lặn xuống mặt nước, để lại
nhưng vòng tròn nước lan tỏa trên mặt hồ. Ngưng Bích hồ dưới ánh trăng
vốn là tĩnh mịch không tiếng động, giờ phút này bị hai người bọn họ
khuấy động ồn ào. Sóng nước mênh mang, lòng người sung sướng!
Mặt hồ rất lớn, từ đây bơi một hơi qua
bên kia hồ, cuối cùng Nguyễn Nhược Nhược dẫn trước một bước. Trong làn
nước gợn lao xao, tiếng cười của nàng cũng xao động như nước, “Lý Hơi,
ta biết ngươi nhường ta”
Lý Hơi không đáp, im lặng ngắm nhìn nàng
cười. Nhịn không được, Nguyễn Nhược Nhược tới gần, đưa tay vuốt đôi mi
ướt sũng trên mắt hắn. Lý Hơi thuận theo thế đặt lên môi nàng một nụ hôn khẽ khàng, tưởng như đang chạm một đóa hoa thủy tiên nở rộ trong nước.
Nguyễn Nhược Nhược nhoẻn miệng cười, đem cả thân thể chìm vào làn nước,
Lý Hơi theo sát bên cạnh nàng. Sâu bên dưới mặt nước, ánh sáng lung linh mơ hồ, hắn đuổi theo nàng giữa lưng chừng khung cảnh ngây ngất. Hai
thân ảnh tuyết trắng lung linh dưới hồ, nhẹ sóng phiêu linh, thoáng như
đôi uyên ương đang nghịch nước.
Trồi lên mặt nước một lần nữa, Lý Hơi nhẹ nhàng đưa Nguyễn Nhược Nhược nổi lên, nhìn nàng giữa muôn ngàn gợn nước lay động, ánh sao lưu chuyển, hắn chỉ cảm thấy đây là cảnh đẹp diễm lễ
nhất trần đời. Lý Hơi không tự kìm hãm được liền nói: “Ngươi như
vậy…chính là long nữ xuất cung!”
Long nữ xuất cung? Nguyễn Nhược Nhược
cười khúc khích, “Lý Hơi, ở thế kỷ hai mươi mốt chúng ta có một ví dụ so sánh tốt hơn, gọi là mỹ nhân ngư”
“Mỹ nhân ngư?, Lý Hơi đem ba chữ kia nhẩm lại mấy lần, sau đó gật đầu xác nhận, “Ví dụ so sánh này…hấp dẫn hơn”
“Mỹ nhân ngư…xuất phát từ một câu chuyện tình rất xúc động, ngươi có muốn nghe không?”
Lý Hơi tự nhiên nguyện ý, “Dĩ nhiên, ngươi nói cái gì ta cũng muốn nghe”
Giữa dòng nước lung linh, Nguyễn Nhược
Nhược đem câu chuyện tình nổi tiếng kia kể lại cho hắn nghe. Lý Hơi sau
khi nghe xong liền nhìn nàng chăm chú, tình ý trong đôi mắt hết thảy đều lưu động. “Ta tuyệt đối sẽ không giống vương tử trong câu chuyện kia,
ta sẽ không cô phụ ngươi”
Phản ứng vô ý đầu tiên của hắn đúng là
như thế, Nguyễn Nhược Nhược có thể cảm nhận được. Sau khi nói xong, bắt
gặp đôi mắt dửng dưng có vẻ nghi ngờ của nàng, hắn không nói một lời
liền ấn chặt vào môi nàng, nụ hôn triền miên không dứt…Nụ hôn trong dòng nước lấp lánh…cứ như vậy mà tinh khiết vô cùng.
Lúc bơi trở về, Nguyễn Nhược Nhược bơi
tới nửa đoạn đường liền thấy mệt, thể lực không đủ. Vậy nên Lý Hơi giúp
nàng tiếp tục bơi. Nàng nằm trên lưng hắn, nhìn hắn giữa dòng nước bơi
tới, hai cánh tay nam nhân cường tráng mà xinh đẹp vung động hai bên,
nước rẽ thành hai dòng, tư thế ưu mỹ mà mạnh khỏe, trong lòng nàng đột
nhiên tràn đầy cảm giác an toàn. Ôm thật chặc bờ vai của