Polly po-cket
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324581

Bình chọn: 8.5.00/10/458 lượt.

ên cạnh hắn ở vào cùng vị trí, ngang hàng trao đổi. Nhìn mặt

ngoài thì hắn đi đến chỗ nào cũng có người đuổi theo, tuy nhiên trên

thực tế giống như mặt trăng và ánh sáng, khoảng cách xa nhau bao nhiêu

năm ánh sáng? Hắn là cô đơn như thế, tĩnh mịch như thế. Giữa đám đông

tung hoa ca ngợi tôn sùng hắn, chính là lúc hắn cô đơn…điều này, căn bản không ai phát hiện.

Nguyễn Nhược Nhược từng nhận ra điều này, cũng là nàng từng nói qua lời như vậy, “Chúng ta giống nhau, đều cùng

là người, có máu có thịt, có ưu điểm lẫn khuyết điểm”, nàng là người đầu tiên không đem hắn trở thành thần thánh mà cung phụng, nàng đối đãi với hắn ngang hàng. Lúc nàng bắt hắn cầm búa đập băng, căn bản không xem

hắn là Trường An thành đệ nhất mỹ nam tử, có khi còn đánh đồng hắn với

thợ rèn mà sai bảo. Diêu Kế Tông là người thứ hai, lúc làm công tác

chuẩn bị cho khinh khí cầu bay lên không, Diêu Kế Tông sai hắn như tiểu

nhị ca. Dương công chúa…Ngọc Liên Thành ý thức nhìn nàng một cái, trong

lòng thấp thỏm: hoàng thất kim chi ngọc diệp, cho dù gả cho hắn, nhưng

trước sau vẫn phải duy trì quân thần chi cương, giống như một pho tượng

Bồ Tát để trên bàn mà thờ phụng. Bọn họ có thể ở vào vị trí ngang hàng

không?

Phảng phất đoán được tâm tư của hắn,

Dương công chúa chậm rãi nói: “Thật ra…ta và ngươi rất giống nhau, cũng

bị người khác thổi phồng lên vị trí quá cao. Bên cạnh ta có vô số người

đuổi theo, nhưng hoàn toàn không có lấy một người có thể đối thoại chân

chính. Ta cũng cô đơn, vậy nên mới có thể hiểu được nỗi cô đơn của

ngươi. Bên ngoài chúng ta là hai kẻ phát sáng làm người khác chói mắt,

nhưng chúng ta bất quá cũng chỉ là hai người cô đơn tĩnh mịch.”

Ngọc Liên Thành chân chính bị chấn động,

nàng cũng là một người người cô đơn! Kim chi ngọc diệp, cẩm y ngọc thực, cũng là…cô đơn. Dương công chúa không nói thêm nữa, chẳng qua là nhìn

chăm chú vào hắn, tựa như mong chờ hắn sẽ nói điều gì. Ngọc Liên Thành

trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói, “Công chúa, vi thần xin cáo lui”.

Vẫn là một câu nói cầm chừng như vậy,

Ngọc Liên Thành cẩn thận thu hết tâm tư vào bên trong, không muốn đào

sâu. Dương công chúa trên mặt biểu lộ sự thất vọng, tay áo giơ lên,

thanh âm trong vắt, “Vậy ngươi đi trước đi, dù sao cơ hội nói chuyện sau này cũng còn nhiều.”

Đúng nha, sắp kết thành phu phụ rồi còn

gì! Ngọc Liên Thành không phải là không hiểu, nhưng giờ phút này hắn

thật sự không biết phải làm sao đối với vị công chúa…sâu sắc này.

Cung lễ cáo lui, Ngọc Liên Thành vội vã

xoay người bỏ đi, phảng phất như đang trốn chạy. Nhưng dù đã đi thật xa

rồi, hắn vẫn có thể cảm giác phía sau lưng đang có một đôi mắt đang dõi

theo, giống như ánh trăng trong đêm tối bao phủ lấy hắn.

Nguyễn Nhược Nhược tìm không được người

liền bảo Hạnh Nhi trở về, chính nàng một mình đi tới Diêu phủ tìm Diêu

Kế Tông, bảo hắn đi cùng nàng đến tửu quán. Không giải quyết được khúc

mắc trong lòng, xem ra chỉ còn nhờ tới rượu. Kết quả vừa đến đường

Trường An liền phát hiện cơ hồ tửu quán nào cũng đều nói đã hết rượu,

tại sao? Vừa uống rượu vừa nói chuyện đúng là tuyệt khoái, nhưng làm gì

đến độ rượu trong thành đều bán sạch. Chuyện này…có vấn đề!

Diêu Kế Tông chạy đi nghe ngóng nguyên

do, hắn ha ha cười to đem kết quả quay trở về, “Ngọc Liên Thành nha Ngọc Liên Thành, ta mặc dù biết hắn không phải là con người, nhưng cũng

không ngờ hắn đã tu thành tiên đến cấp bậc này. Hắn đây phụng chỉ thành

thân, nam nhân thành Trường Anh đều mượn rượu giải sầu. Các chủ quán

rượu đếm bạc đến bắp tay mềm nhũng”.

“Mượn rượu giải sầu còn nói làm gì, ngươi không thấy Nhị tỷ nhà ta đã khóc đến hóa mù rồi sao? Thành Trường An

không biết có bao nhiêu nữ nhân đang đổ lệ”, Nguyễn Nhược Nhược xem

thường.

“Trong nói thế nào

nhỉ? “Nhân sinh tình duyên, các hữu phân định”, từ đó mới có thể lấy

được nước mắt của người khác. Tại sao Ngọc Liên Thành lại có thể lấy

được nhiều nước mắt của nữ nhân đến thế! Lão thiên không công bằng a!”

“Lão thiên còn không công bằng với Ngọc

Liên Thành hơn. Ngươi chớ quên, nhất cử nhất động của hắn đều bị người

bên ngoài chú ý, hành động không hề tự do. Ngươi nguyện ý đổi chỗ với

hắn không?”

Diêu Kế Tông nhịn không được than thở, “Không nên, ta cũng không phải là hầu tử để nhiều người vây xung quanh nhìn ngắm!”

“Vậy ngươi còn ở đây ai oán lão thiên chi nữa ?” Nguyễn Nhược Nhược tức giận xỉa xói.

Diêu Kế Tông nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Ngươi hôm nay dường như có tâm sự nha, chẳng lẽ nguyên nhân

cũng là vì Ngọc đại soái ca ca?”

Nguyễn Nhược Nhược trong lòng rung động,

một hồi lâu cũng không nói gì. Diêu Kế Tông cười nhưng không cười,

“Ngươi cũng đừng đứng núi này trông núi nọ a! Thấy Ngọc Liên Thành thành hôn, trong lòng liền rối loạn. Cho dù là ngươi muốn cướp, cũng không

đoạt được từ trong tay công chúa nương nương đâu. Huống chi còn có Lý

Hơi, người ta đối với ngươi một mảnh tình si!”

“Tuyệt đối sẽ không”, Nguyễn Nhược Nhược

phủ quyết, “Chẳng qua là không hiểu tại sao trong lòng ta vẫn có một

chút nặ