
tình ý sẽ nảy sinh, như vậy Ngọc Liên Thành mới có được hạnh phúc
lâu dài. Được rồi, đám cưới sẽ tổ chức khi nào vậy?”
“Đầu tháng hai, lễ bộ đang chuẩn bị”
“Nhanh vậy sao!” Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên nói.
Lý Hơi không nói, hiển nhiên Nguyễn Nhược Nhược biết hắn đang buồn bực chuyện “gì đó”. Nguyễn Nhược Nhược nghiêng người ra sau, đôi bàn tay vòng lên cổ hắn, mỉm cười ôn nhu nói, “Đừng
như vậy, Lý Hơi, ngươi còn sợ trong lòng ta có người khác sao? Sẽ không
như vậy đâu, ở thế kỷ hai mươi mốt mặc dù có người xem tình yêu chỉ là
một phút giây thoảng qua, nhưng ta vẫn rất truyền thống nha! Ta hâm mộ
tình yêu kiểu cổ điển “yêu một người đến suốt đời, bạc đầu không chia
ly”. Cho nên, chỉ cần trái tim của ngươi không thay đổi, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng ngươi”
Lý Hơi nhìn nàng hồi lâu, vẫn không nói
câu nào, chẳng qua là bỗng nhiên cúi xuống hôn lên môi nàng. Bờ môi ấm
áp mềm mại, dây dưa triền miên không dứt. Hắn là nam tử, tâm sự khó nói
thành lời, chỉ có thể dùng hành động để diễn tả. Giờ phút này đây, nụ
hôn chính là tiếng nói vô cùng thành thật của hắn: người yêu của ta a,
ta yêu ngươi như thế này đây, bởi vì yêu mà ưu phiền, bởi vì yêu mà buồn bực, sợ hãi sẽ đánh mất…
Hôn lễ công chúa!
Từ sáng sớm lễ bộ đã truyền hỉ chiếu, cả nước người người đều phải mặc
quần áo màu đỏ, nhà nhà giăng đèn kết hoa, vạn dân cùng chúc mừng.
Trường An thành là kinh đô của Đại Đường nên càng thập phần tưng bừng
náo nhiệt. Ngoài thành nha môn sai dịch tất bật phụng mệnh đi khắp nơi
phát bánh hỉ, dân chúng vui mừng náo nhiệt đón mừng hôn lễ của công
chúa.
Trong hoàng cung, không khí lại càng phi thường náo nhiệt. Cung nội
chuẩn bị thảm hồng thật dày, treo vô số đèn lồng màu đỏ rực rỡ đính hai
chữ song hỉ thật lớn. Ngọc Liên Thành trở thành Đô úy phò mã, được ban
Phò mã phủ đệ. Khi hôn lễ bắt đầu, ban nhạc hoàng thất đồng loạt cất
lên, thâm cung vang dội hỉ nhạc rộn ràng, vang dội cả thành Trường An…
Đại lễ hoàn tất, trăm quan bái lạy Phò mã cùng công chúa, sau đó tân
lang tân nương sẽ đến văn miếu hoàng thất làm lễ ra mắt. Hoàng thất hôn
lễ….đối với Ngọc Liên Thành mà nói, quả là nặng nề nghi thức, hành lễ
phức tạp. Hắn giống như tượng gỗ bị thái giám bảo gì làm nấy, trong hôn
lễ thấy qua vô số người nhưng đối với bất cứ ai cũng không có chút ấn
tượng. Chỉ ngoại trừ một mình…Lý Hơi. Đó là gương mặt duy nhất trong
hoàng thất mà hắn có thể nhận diện được.
“Chúc công chúa cùng Phò mã bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.” Lý hơi chẳng qua là theo nghi thức nói ra một câu chúc mừng tầm thường. Nhưng
ánh mắt của hắn khi hướng nhìn về phía Ngọc Liên Thành rất kỳ lạ. Ngọc
Liên Thành không tự chủ được, trong lòng cảm thấy chấn động, suy nghĩ
tán loạn…Lý Hơi, hắn hiểu được sao? Cả sảnh đường người người chen chúc
này, duy chỉ có Lý Hơi biết được tâm trạng của hắn. Có lẽ…chỉ vì cả hai
đều là bại tướng trong việc chinh phục tình yêu của nữ nhân kia. Ngọc
Liên Thành đến tận lúc này vẫn chưa biết được Lý Hơi đã đánh một trận
chiến “bảo vệ tình yêu”, hiện tại đang thu hoạch thành quả chiến thắng,
mặc dù hoa quả thu hoạch kia vẫn còn chưa chín tới.
Cuối cùng, tất cả nghi lễ đều đã kết thúc. Phu thê song song trở về tiến hành lễ hợp cẩn. Công chúa ngồi trong phượng liễn, cùng một đội tấu
nhạc tiễn nàng xuất cung đưa đến ngự ban cho phủ Phò mã.
Đêm động phòng đáng giá ngàn vàng. Bàn rượu kê bên cạnh cửa sổ, ánh
trăng soi lên gường, khắp nơi dán đầy hai chữ song hỉ màu hồng rực rỡ.
Gường long phượng, rèm sa tử, châu báu, minh châu tô điểm hỉ phòng. Tân
nương ngồi tại mép gường, hồng hỉ mạt che phủ trên đầu.
Cung nữ thái giám hầu hạ tân lang tân nương dùng hợp cẩn yến, uống rượu
giao bôi, đợi sau khi tất cả lễ thức đã hoàn thành liền im lặng rút ra
khỏi phòng. Đêm động phòng hoa chúc, trên gường hỉ long phượng chính là
một đôi tân phu thê.
Ngọc Liên Thành ngồi cứng ngắc trên gường, mặc dù là tân lang trong đêm
động phòng nhưng tâm tư của hắn chưa hề dung nhập vào hôn lễ này. Hắn
chỉ có thể đón nhận rồi làm theo, để mặc người khác bảo làm thế nào thì
làm thế nấy. Giờ phút này không ai sắp đặt hắn nữa, vậy nên…hắn nhất
thời không biết phải thế nào. Vậy nên hắn chỉ ngồi đó, một lời cũng
không nói. Công chúa ngồi một bên cũng giống như vậy, đêm động phòng cô
đơn tĩnh mịch như sa mạc, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng lá cây lao xao
bên ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, Ngọc Liên Thành tưởng chừng như mình đã hóa thành một
gốc cây, đang do dự không biết có nên đứng dậy vén hồng hỉ mạt trên đầu
công chúa hay không. Bất ngờ, bàn tay công chúa nhấc lên, đem hồng hỉ
mạt kéo xuống. Ngọc Liên Thành ngơ ngẩn, hồng hỉ mạt này…vốn dĩ chỉ có
tân lang mới có thể vén lên.
Hỉ nến sắp sửa cháy hết, ánh sáng chập chờn, gương mặt tuyệt diễm của
công chúa lay động trong thứ ánh sáng nhợt nhạt, không nhìn rõ biểu
tình. Nàng không nói một lời liền đứng dậy, chậm rãi cởi bỏ hồng y trên
người. Ngọc Liên Thành lúng túng, cảm thấy không được tự nhiên, đi ra
không được, ở lại cũng không xong, chỉ đành rũ mi