XtGem Forum catalog
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324442

Bình chọn: 7.5.00/10/444 lượt.

hắn, phó mặc

tất cả cho hắn, phảng phất chỉ cần có hắn thì hết thảy phong ba bão táp

nguy hiểm đều không còn đáng sợ, có thể vượt ,

san bằng tất cả để đến được thế giới bình yên.

Lên bờ, hai người cùng nhau nằm nghỉ ngơi trên bờ cỏ. Thời gian vui vẻ luôn thoáng qua rồi biến mất, giờ tý đã

đến, Nguyễn Nhược Nhược cần phải trở về. Lý Hơi ôm chặc nàng, cúi đầu

nhìn xuống, trong đôi mắt là vạn phần quyến luyến, “Ta không nỡ đi”.

Nguyễn Nhược Nhược cũng không nỡ rời đi,

nhưng không thể không ôn nhu trấn an hắn, “Chuyện còn lâu dài mà, chúng

ta cũng mới bắt đầu thôi”.

Dưới đêm trăng hè, nụ cười của nàng phảng phất như hoa Chi Tử trong tuyết trắng, tản sắc cùng hương không thể

kháng cự được. Lý Hơi dường như ngửi được hương hoa trong gió, không tự

chủ được liền cúi người xuống. Nguyễn Nhược Nhược đặt ngón trỏ lên môi

hắn, thản nhiên cười nói, “Lý Hơi, thật sự nên đưa ta trở về”

Bị nàng “cảnh cáo”, Lý Hơi đứng thẳng

dậy, nụ cười ngượng ngùng, sắc mặt có chút đỏ hồng. Nguyễn Nhược Nhược

cũng ngồi dậy, bay nhanh tới hôn lên mặt hắn một cái, nửa là trấn an,

nữa là kìm lòng không đặng. Nam tử này…đúng là vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu,

anh dũng chế ngự kinh mã, quyết đoán lúc gặp nguy hiểm, giữa muôn ngàn

sóng nước khiến người ta cảm thấy an toàn, hắn rõ ràng là một người có

sức mạnh nhưng nụ cười lại như thế…ngượng ngùng như ngọc. Có lẽ…điều hấp dẫn nơi hắn chính là đặc trưng này, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ. Nàng thật

sự không thể không thương yêu hắn, chỉ sợ là yêu đến chết đi sống lại,

yêu đến hồn phi phách tán.

Lý Hơi lại ôm nàng lên ngựa. Cũng là một

ngựa chở hai người nhưng hoàn toàn khác nhau, lúc đi thì phóng như tia

chớp, lúc về Lý Hơi thả lỏng cương để ngựa bước từ từ…từ từ…Thời gian

gặp nhau có thể kéo dài thêm được phút nào thì cố kéo thêm phút ấy, chỉ

hận không thể để cho nó dừng lại.

“Nhược Nhược”, Lý Hơi ở bên tai ôn nhu

gọi nàng, “Ta thật muốn mau mau cưới ngươi, thành thân rồi ta có thể mỗi phút giây đều được ôm ngươi vào lòng”

Thành thân…hai chữ này khiến cho Nguyễn

Nhược Nhược đột nhiên nhớ đến một chuyện. Thật xấu hổ mà, rốt cục cũng

nghĩ tới. “Đúng rồi, Lý Hơi, ta có một việc muốn hỏi ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Hoàng Thượng đem Dương công chúa ban hôn cho Ngọc Liên Thành, công chúa này…tính tình như thế nào? Có tốt hay

không? Ngươi có biết không?”

Ở phía sau, Lý Hơi hồi lâu vẫn không đáp

lời, Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được liền quay đầu lại nhìn. Nàng

thấy ánh mắt hắn xáo động, bộ dáng dường như có điều suy nghĩ.

“Tại sao vậy?”, Nguyễn Nhược Nhược hỏi

rồi mới tỉnh ra, “Lý Hơi, ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung, sự quan tâm

của ta đối với Ngọc Liên Thành bất quá cũng chỉ là dành cho bằng hữu

thôi, không có ý tứ gì khác.”

Lý Hơi nhìn nàng, từ từ nói, “Ở đời Đường của chúng ta, nữ nhân nếu đã có người trong lòng thì không nên nghĩ đến nam tử khác nữa”

“Lý Hơi, ở thế kỷ hai mươi mốt của chúng

ta, đối với nam nữ, không chỉ có quan hệ tình nhân mà còn có quan hệ

bằng hữu, nếu thân thì còn có thể xem như huynh đệ trong nhà, không phân biệt hai đường rõ ràng như người ở thời đại của ngươi” Nguyễn Nhược

Nhược quả thật không cao hứng, chẳng lẽ chỉ vì yêu thương mà nam nhân

trong thế giới của nàng phải giới hạn, bạn bè đến già không được lui

tới? Không thể! Nàng có thể vì tình yêu lên núi đao xuống biển lửa,

nhưng không thể vì tình yêu mà đánh mất chính mình. Đây chính là tình

yêu của phụ nữ hiện đại.

Không khí vốn rất hòa nhã ngọt ngào,

trong lúc bất chợt tựa như vắt thêm vài giọt chanh nên cảm giác trở nên

kém hơn nhiều. Hai người vì vậy đều không nói thêm gì nữa, sự yên lặng

bao phủ đoạn đường trở về. Một lúc lâu sau Lý Hơi mới chậm rãi mở miệng, “Dương công chúa…ta không gặp mặt nhiều, chuyện của hoàng thất không

thể so với dân chúng bình dân, rất khó thân mật. Vậy nên ta đối với nàng cũng không quen thuộc, tiếp xúc cũng không nhiều. Chỉ biết nàng là công chúa được Hoàng Thượng cưng chìu nhất, và cũng là công chúa xinh đẹp

nhất hoàng thất”.

“Công chúa xinh đẹp nhất? Có xinh đẹp giống Ngọc Liên Thành không?” Nguyễn Nhược Nhược tò mò.

“Đẹp hơn”, Lý Hơi ngừng một chút, “Ta cũng không rõ, ta thường không chú ý điểm này, chẳng qua là nghe người ta nói.”

“Vậy ngươi có nghe người ta nói qua tính tình nàng thế nào không?”

“Trong cung…cũng là chưa từng nghe qua đồn đãi nàng kiêu căng ngạo mạn””

“Nói như thế, vị công chúa nương nương

này tính tình hắn không phải quá tệ, cái này ta có thể an tâm”, Tảng đá

lớn trong lòng Nguyễn Nhược Nhược rơi xuống đất, “Chỉ cần nàng ta , ngày tháng của Ngọc Liên Thành sẽ tốt hơn

nhiều”

“Nhưng thật ra ngươi có thể an tâm, căn

cứ trên sắc đẹp của Ngọc Liên Thành mà nói, công chúa đánh ghen còn

không kịp thì làm sao dám làm khó hắn. Ngày tháng của hắn chắc chắn sẽ

không khổ sở” Lý Hơi có vài phần tức giận nói.

“Lý Hơi, sắc đẹp chỉ là nhất thời, phu

thê cả đời lẽ nào chỉ lấy nhan sắc mà bàn tính? Mấu chốt chính là hai

người tâm ý tương thông. Nếu như tính tình công chúa tốt, mưa dầm thấm

đất,