XtGem Forum catalog
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324574

Bình chọn: 7.5.00/10/457 lượt.

ác cửa nói Tiểu vương gia không có trong phủ, ngài vừa cùng với vương gia

đến lễ bộ.”

A! Tìm người lại không gặp được. Nhắc tới đã thấy buồn bực!

Nguyễn Nhược Nhược lúc này đang buồn bực

thì tâm trạng của Ngọc Liên Thành cũng chẳng khả quan hơn bao nhiêu.

Giống như nàng nghi ngờ, hắn bây giờ tâm tư trống rỗng đến nhận tứ hôn

với một nữ nhân xa lạ. Hoàng Thượng ban hôn, hắn có thể nào không tiếp

chỉ, ngọn núi này bỗng dưng đổ lên vai hắn, hắn dù không muốn nhưng cũng phải khiêng.

Lúc tạ ơn, Hoàng Thượng nhìn ánh mắt của

hắn vô cùng ôn hòa nói, “Dương Nhi là nữ nhi trẫm yêu thương nhất, trẫm

vẫn mong có một ngày chọn được nam nhân xứng đáng nhất cho nàng. Lúc ở

trên điện, trẫm thấy ngươi nhân phẩm trong sạch, văn chương không tầm

thường, có thể nói là hạc giữa bầy gà, rất tốt, rất tốt!”.

Ngọc Liên Thành cung kính nói, “Hoàng Thượng quá khen ,vi thần không dám”.

“Dương Nhi là một hài tử tốt, mặc dù là

kim chi ngọc diệp, lại là công chúa được trẫm sủng ái nhất, nhưng nàng

hoàn toàn không kiêu căng ngạo mạn. Ngươi không cần lo lắng nàng khó

tiếp nhận, chính nàng đã chọn ngươi. Ngày sau thành thân, phu xướng phụ

tùy, nghĩ đến chuyện này cũng không có gì khó khăn”, nói đến nữ nhi của

mình, Hoàng Thượng lúc này ôn hòa như một lão bá bình thường.

Ngọc Liên Thành vẫn cung kính, “Tuân lệnh, Hoàng Thượng”.

Tạ ơn xong, Ngọc Liên Thành lui khỏi đại

điện. Hắn thở dài một hơi, xoay người bước xuống từng bậc thang. Còn

chưa xuống được nửa đường thì phía sau đã có một thanh âm trong trẻo cất lên, “Chờ một chút”.

Ngọc Liên Thành theo tiếng quay đầu lại,

liền trông thấy một nữ tử mặc cung trang màu ngọc bích đang đứng. Đó là

một nữ tử khoảng mười sáu mười bảy tuổi, phục sức hoa quý, dung nhan

tuyệt diễm. Đôi mắt phượng dài tinh tế lấp lánh như ánh sao, giờ phút

này đôi mắt đó đang chăm chú nhìn hắn.

Ngọc Liên Thành ngây ngốc một hồi mới nhận ra, vội vàng hành lễ, “Tham kiến công chúa”.

Dương công chúa từng bước từng bước đi

xuống bậc thang, đến trước mặt Ngọc Liên Thành mới ngừng lại. Nàng đứng

trên Ngọc Liên Thành một bậc nên mới có thể đối mắt ngang hàng với hắn.

Ánh mắt của nàng không hề chớp, cẩn thận xem xét Ngọc Liên Thành, “Phụ

hoàng ban hôn, ngươi có cao hứng không?”

Ngọc Liên Thành mỉm cười nói, “Vi thần

không dám. Hoàng thượng ban hôn, công chúa gả cho, đây chính là vinh

diệu lớn lao. Vi thần tại sao lại không cao hứng?”

Hắn bất quá chỉ là khẽ mỉm cười, nhưng

trong mắt của Dương công chúa cảm giác như nhật nguyệt cùng chiếu sáng.

Ánh mắt không tự chủ được ngưng trọng một chút, nàng định thần nói, “Chỉ là, ngươi mặc dù đang cười, nhưng mắt ngươi lại không cười”.

Vị công chúa này tuy còn trẻ tuổi nhưng

ánh mắt lại nhạy cảm như thế, Ngọc Liên Thành ngẩn ra, sau đó vội vàng

rũ mi mắt xuống, cầm chừng mà nói, “Công chúa, vi thần có việc xin cáo

lui”.

Dương công chúa tựa như không nghe hắn

nói gì, lời nói vẫn tiếp tục, “Hôn nhân hoàng thất trước giờ vẫn không

xuất phát từ “nhân”, ngươi không cao hứng cũng khó trách. Dù sao ngươi

cũng không phải là người muốn thông qua hôn nhân này để tranh đoạt thanh danh quyền quí”.

Ngọc Liên Thành nghe nàng nói, trong lòng rung động, miệng nói lời chống đỡ, “Công chúa nói quá lời”.

“Ngọc Liên Thành, chúng ta đã từng gặp qua, ngươi còn nhớ không?”

Ngọc Liên Thành nghe vậy liền ngẩn ra,

không nhịn được đem mắt ngắm nhìn Dương công chúa trước mắt, trong đầu

mơ hồ có ấn tượng. “Thì ra người là lục y tiểu cung nữ tại Phù Dung

Viên, công chúa giả trang vi hành sao?”

“Ta là cố ý đến xem ngươi”, Dương công

chúa nói thẳng, “Chỉ vì phụ hoàng muốn mang ta gả cho ngươi, nên vẫn

trước mặt ta khen ngợi ngươi. Nhưng ta muốn gặp ngươi để xem ngươi có

phải được như lời phụ hoàng nói.”

“Là Hoàng Thượng quá khen, vi thần không dám nhận”, Ngọc Liên Thành cung kính trả lời.

“Không, thật ra ngươi xứng đáng. Thanh

đạm như cúc, ôn nhu như ngọc, tĩnh như nước, phặng lặng như hồ sâu, tất

cả tựa như một cơn gió mùa hè ấm áp.” Dương công chúa đem bản chất Ngọc

Liên Thành khái quát cực kỳ chính xác, mặc dù khoảng khắc gặp gỡ vô cùng ngắn ngủi, nhưng ấn tượng để lại quá sâu sắc.

“Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, liền

giống như bao người khác nghĩ rằng ngươi không thuộc về thế gian này mà

là thần tiên trên trời. Nhưng khi ngươi tuyển hoa, ta nhận ra mình đã

sai rồi. Ngươi không phải là tiên mà là người, cùng chúng sinh có máu có thịt, có hỉ có ưu. Cho đến nay, bị thế nhân thổi phồng mình ta thần

tiên, ngươi chắc hẳn rất cô đơn, đúng không?” Dương công chúa nhìn Ngọc

Liên Thành, đôi mắt như có điều muốn hỏi.

Ngọc Liên Thành ngạc nhiên, khó tin nỗi

cô đơn được giấu kín tận đáy lóng của hắn lại bị công chúa phát hiện chỉ bằng một cái liếc mắt. Hắn nhất thời một chữ cũng không nói nên lời.

Càng là người ưu tú càng rất khó có bằng

hữu, nếu như không muốn cùng hắn đứng chung một chỗ mà tự ti mặc cảm thì cũng chỉ có thể đối với hắn “kính nhi viễn chi”. Nhiều người nguyện ý

sa ngã dưới chân hắn, cam tâm tình nguyện làm nô tỳ. Nhưng đến cùng,

không ai b