
ý của ta…có lẽ cũng sẽ giống như vậy, vĩnh viễn chôn sâu
không bao giờ thấy mặt trời”. Ngọc Liên Thành thở dài.
Ngọc liên thành là người vô cùng thông
minh nhạy cảm. Ngày hôm qua mặc dù Nguyễn Nhược Nhược chưa từng nói điều gì nhưng hắn hoàn toàn có thể đoán được. Nàng cự tuyệt hắn, nàng đã ôm
hắn đắm say nhưng chẳng qua chỉ là một khoảng khắc ngắn ngủi. Chỉ một
khắc sau đó, họ là hai người của hai thế giới trên thế gian này. Hắn là
hắn, nàng là nàng, giống như hai kẻ cùng trú mưa qua một đêm ngắn ngủi,
khi mưa tạnh sẽ lập tức tách ra không còn…quan hệ gì nữa. Bọn họ là hai
người thuộc về hai thế giới a!
Khi Lý Hơi từ trước mắt hắn đem Nguyễn
Nhược Nhược ôm lên ngựa, hắn chấn động cực kỳ. Lý Hơi đối với Nguyễn
Nhược Nhược có tình ý, mặc dù chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi nhưng hắn
có thể phát hiện được. Nhưng đối với Tiểu vương gia này, ấn tượng của
Ngọc Liên Thành về hắn là không khí phách, thậm chí có điểm xấu hổ như
hài tử. Ngọc Liên Thành không nghĩ tới hắn cũng có lúc bị tình cảm chi
phối, như lửa bốc lên cao, như dung nham sôi trào. Tình cảm của Ngọc
Liên Thành thì khác, lặng lẽ ôn nhu, hàm xúc uyển chuyển như nước. Chẳng qua…vô luận là lửa hay nước đều bị Nguyễn Nhược Nhược cự tuyệt. Khi Lý
Hơi mang nàng trở lại, nhìn nét mặt của hắn liền có thể đoán được.
Hắn không phải không biết Nguyễn Nhược
Nhược vốn không thuộc về thời đại này, nàng cự tuyệt tình yêu của hắn
cũng có thể giải thích được. Có lẽ…Diêu Kế Tông, không, là Lưu Đức Hoa
mới chân chính là đối tượng của nàng! Bọn họ ở chung một chỗ vui vẻ như
vậy. Hai người kia hoàn toàn bất đồng với những gì mà hắn đã chứng kiến
suốt hơn mười năm qua. Bọn họ không bị bất cứ lễ số hay quy củ gì câu
thúc, ngôn hành cử chỉ đều sảng khoái, tiêu tiêu sái sái, cảm xúc không
bị đè nén, hỉ nộ ái ố hoàn toàn chân thật bộc lộ ra ngoài, tự nhiên như
trăng thanh gió mát…Bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ trở lại thế giới thuộc
về mình thôi…phải vậy không? Đời Đường, đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một lữ khách.
Ngọc Liên Thành đang chìm đắm trong suy
tư vô hạn thì gia đinh báo lại. “Thiếu gia, Nguyễn gia Tam biểu tiểu thư tới. Theo cùng còn có một vị Diêu công tử.”
A! Là hai người bọn họ tới. Cùng đến cùng đi, như bóng với hình, xem ra suy đoán của mình không có sai, Ngọc Liên Thành bất giác cười khổ.
Nguyễn Nhược Nhược và Diêu Kế Tông sóng
vai đi tới, “Biểu ca, ra nhà của ngươi lớn như vậy nha! So với Nguyễn
phủ của ta còn lớn hơn!”
“So với Diêu phủ ta cũng lớn hơn, xem ra
gia sản của Ngọc phủ so với hai nhà chúng ta đều hùng hậu hơn nha!” Diêu Kế Tông hết nhìn đông lại nhìn tây nói ra, cách nói năng của hai người
giống nhau như đúc.
Ngọc Liên Thành mỉm cười chào hỏi rồi mời bọn họ vào nhà ngồi, nhưng bọn họ đề nghị ngồi lại nơi tiểu viện đầy
hoa tươi ngập tràn tiếng chim hót này. Nguyễn Nhược Nhược giải thích:
“Thế kỷ hai mươi mốt của chúng ta bị ô nhiễm nghiêm trọng, cảnh trí tự
nhiên bị ảnh hưởng rất nhiều. Vậy nên khi chúng ta đi đến đời Đường, mỗi ngày đều ngửi hương hoa nghe chim hót nhưng đều cảm thấy chưa đủ a!”
Thì ra là như vậy, Ngọc Liên Thành phụng bồi bọn họ vào một tiểu viện
ngồi. Ngọc Liên Thành một thân bạch y như ngọc, ánh mắt ngưng sâu, phía
sau lưng là rừng trúc xanh ngát. Quả thật…đẹp vô cùng a!
Diêu Kế Tông cũng nhịn không được mà ngồi thừ ra, ngây ngốc một hồi mới lắc đầu trấn tĩnh. Một nam nhân mỹ mạo
như vậy khó trách Nguyễn Nhược Nhược không dám yêu. Sắc đẹp của hắn
chẳng những mê hoặc nữ nhân mà còn có thể mê hoặc nam nhân. Người xinh
đẹp thì Diêu Kế Tông đã gặp không ít, nhưng “nam nữ thông sát” như Ngọc
Liên Thành đúng là bình sinh mới thấy. Có một mỹ trượng phu như vậy thì
thê tử nhất định sẽ đau đầu rồi.
“Ngọc Liên Thành, nếu như ngươi không ngại, ta muốn đi tham quan vườn nhà ngươi một vòng có được không?”
Ngọc Liên Thành biết Diêu Kế Tông muốn để mình và Nguyễn Nhược Nhược ở lại nói chuyện nên mới kiếm cớ né đi, “Xin cứ tự nhiên”.
Nguyễn Nhược Nhược im lặng hồi lâu mới mỉm cười một tiếng, “Biểu ca thông minh như vậy, nhất định biết ta muốn nói gì?”
“Ta hiểu, cho nên những lời khó khăn không cần nói ra.” Ngọc Liên Thành mỉm cười nhẹ nhàng như tâm sen tỏa hương thơm ngát.
Nguyễn Nhược Nhược thở dài một hơi, lời
cự tuyệt quả thật khó nói, không ít thì nhiều cũng sẽ làm tổn thương
tình cảm của đối phương. Đến lúc đó chỉ sợ không thể thu xếp ổn thõa, ví dụ như…Lý Hơi. Nhưng Ngọc Liên Thành lại tinh ý như vậy khiến nàng có
chút hổ thẹn với hắn.
“Biểu ca, chúng ta ở thế kỉ hai mươi mốt
cấm cận hôn. Bởi vì nếu chúng ta lấy nhau sẽ không tốt cho thế hệ sau.
Các ngươi chưa hiểu quy luật này nhưng chúng ta hiểu, cho nên…” Nguyễn
Nhược Nhược mong rằng lý do này sẽ khiến cho hắn cảm thấy nhẹ nhõm một
chút.
“Nếu như là bởi vì nguyên nhân này thì
cảm giác thất bại của ta đây cũng sẽ thoải mái hơn nhiều”, Ngọc Liên
Thành cười bất đắc dĩ.
Chần chờ một hồi, Nguyễn Nhược Nhược
không chịu được đành phải nhẹ nhàng ngồi lại gần hắn, ngẩng đầu gọi,
“Ngọc Liên Thành”, nàng gọi tên thật của