
hắn, đem cả trái tim đặt vào
từng câu chữ, “Thật xin lỗi, ta không dám yêu ngươi bởi vì ngươi thật
sự…tốt quá. Ngươi giống như một khối ngọc bích mà các chư hầu tranh chấp với nhau, được vô số người mơ ước đoạt được. Nếu như ta lựa chọn ngươi
thì mỗi ngày đều phải lo lắng không an. Ta không hy vọng cuộc sống của
mình biến thành một trận chiến hoa hồng, ngàn năm chìm ngập trong tình
yêu và khói lửa. Chỉ đành…” Nàng không nhịn được đưa tay vuốt lên hàng
mi của Ngọc Liên Thành, tựa như muốn nhờ vào đó mà vén lên cả một bức
họa đồ, nàng không muốn thấy đôi mắt này phảng phất u buồn. Thật lâu
trước kia nàng đã từng muốn làm động tác này, nhưng hôm nay đã quá muộn
màng, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
“Yêu là sẽ đau”, ngữ khí dứt khoát như
tráng sĩ, vạn phần không nỡ nhưng cũng vạn phần kiên quyết. Đây chính là căn bệnh tình cảm của phần lớn phụ nữ hiện đại, yêu nhiều rồi chia tay
cũng nhiều, không giống với các thiếu nữ cổ đại yêu đến điên cuồng, vĩnh viễn không thể biệt ly, sống cùng sống, chết cùng chết. Các nàng sống
chết với tình yêu của mình. Nhưng phụ nữ thế kỉ hai mươi mốt thì khác,
có đôi khi dũng cảm yêu đương, nhưng cũng luôn luôn cẩn thận giữ lại một phần tình cảm cho mình.
Ngọc Liên Thành không nói gì, chỉ nhẹ
nhàng giữ lại đôi bàn tay như ngọc, từ từ chuyển đến môi, đầu cúi thật
sâu…Nụ hôn này, vừa giống như một làn gió thoảng qua, vừa giống như một
dấu ấn đóng sâu vào trái tim nàng. Vô luận thời gian nước chảy đá mòn
như thế nào, tấm chân tình và nụ hôn tuyệt vọng này sẽ vĩnh viễn lưu lại trong tâm trí nàng nguyên vẹn như lúc ban đầu.
“Chúng là vẫn là bằng hữu, đúng không?” Nguyễn Nhược Nhược mặc dù là hỏi, nhưng ngữ khí vô cùng kiên định.
“Dĩ nhiên”, Nàng đoán không sai, Ngọc Liên Thành trả lời dứt khoát.
Một buổi chiều mùa hè, Diêu Kế Tông chạy tới điểm hẹn “sau khi hoàng hôn”…
“Nguyễn Nhược Nhược, đi thôi, chúng ta đi bơi lội đi!”
“Được đó, đến đâu bơi lội đây?” Nguyễn Nhược Nhược hăng hái bừng bừng.
“Ngưng Bích hồ đi!” Diêu Kế Tông nói xong chợt nhớ nhớ ra một chuyện, lưỡng lự hỏi, “Còn có chỗ nào…thích hợp hơn không?”
Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ một chút,
“Đừng đến Ngưng Bích hồ, không khéo lại gặp Lý Hơi nữa. Ta cùng Thủy
Băng Thanh bơi lội một chỗ không sao, nhưng nếu bị hắn bắt gặp ta đi
chung với Diêu Kế Tông thì thảm à. Ta sợ hắn sẽ đem tội gian phu dâm phụ chụp lên đầu chúng ta a!”
Ở Đại Đường này, việc nam nữ giữa đêm đi bơi lội với nhau đúng là…quá mức kinh thế hãi tục.
“Sẽ không trùng hợp vậy đâu, bây giờ đang lúc hoàng hôn, hắn nếu ra ngoài thổi tiêu thì cũng phải chờ đến khi
“trăng lên cao khỏi đầu” nha! Là ngươi nói đó thôi, tiêu phải thổi dưới
trăng mới hòa quyện tâm ý. Nhanh lên một chút, thừa dịp còn thời gian
chúng ta đi bơi mấy vòng, chờ khi trời tối liền rút lui tránh đụng đầu
hắn.”
Diêu Kế Tông năn nỉ ỉ ôi, Nguyễn Nhược
Nhược đành phải mang theo y phục bơi lội của nàng rồi theo hắn đi ra
cửa. Ở đại môn, hai người gặp Nguyễn phu nhân cùng Nguyễn Nhược Phượng
đang trợn to đôi mắt nhìn mình.
Trông thấy Nguyễn Nhược Nhược sóng vai đi bên cạnh Diêu Kế Tông, Nguyễn phu nhân ngắc ngứ hồi lâu mới nói được,
“Đây…cái này…Tam nha đầu tại sao lại cùng họ Diêu ra ra vào vào?”
Nguyễn Nhược Phượng so với mẫu thân nàng
còn giật mình hơn, “Nguyễn Nhược Nhược làm cái quỷ gì vậy? Ban đầu một
hai tự vẫn không chịu thành thân, bây giờ tốt rồi, cùng ra cùng vào.”
***
Đến được Ngưng Bích hồ, Nguyễn Nhược
Nhược vươn mắt nhìn ra xa, vừa nhìn thấy liền dậm chân nói: “Ta đã nói
mà, ta đã nói mà, ta đã nói đừng tới chỗ này mà. Ngươi nhìn đi, Lý Hơi
đang ở đằng kia kìa!”
“A! Lúc này là lúc nào a, hắn ra đây là
gì chứ?” Diêu Kế Tông bực mình, sau đó liền nhìn kỹ, “Ê, không phải đi
một mình đâu. Ngươi mau nhìn, trong khoang thuyền còn có một lục y nữ tử đang đi ra kìa.”
Cơn tức giận của Diêu Kế Tông biến mất,
thay vào đó là lòng hiếu kỳ. Hắn nhanh tay kéo Nguyễn Nhược Nhược lặng
lẽ “mai phục” gần bờ hồ, cả hai chui vào một bụi rậm rồi nghe ngóng.
Nhìn hồi lâu, Diêu Kế Tông mở miệng khen: “Wow, một mỹ nhân cổ đại thật
xinh đẹp, tiểu tử Lý Hơi này diễm phúc không cạn nha!”
Hắn đột nhiên phát hiện Nguyễn Nhược
Nhược ngồi một bên từ đầu đến cuối không đáp lời nên hướng mắt liếc
nhìn, phát hiện nàng đang nhìn chằm chằm nữ tử trên thuyền, trên mặt có
điểm ngoài ý muốn. Diêu Kế Tông bật thốt lên: “Ngươi làm sao vậy?” Vừa
hỏi xong liền phá ra cười, “Có phải…thấy người tỏ tình với mình nhanh
như thế đã có nữ tử khác nên ngươi cảm thấy khó chịu?”
“Đúng”, Nguyễn Nhược Nhược nói thẳng,
“Thấy nam nhân từng nói yêu mình quay đầu cùng nữ nhân khác “ước hẹn
hoàng hôn” nên ta có chỗ không vừa lòng”.
“Chậc chậc chậc”, Diêu Kế Tông tắc lưỡi chườn ra bộ dáng xem thường, “Nữ nhân thích hư vinh mà”.
Nguyễn Nhược Nhược phản bác nói, “Là con người thì ai chẳng thích hư vinh, đâu phải chỉ mỗi nữ nhân.”
Diêu Kế Tông biết nàng nói có đạo lý, cho nên cũng không muốn tranh luận thêm. Cả hai im lặng nhìn động tĩnh trên thuyền.
“Tốt rồi, ngươi ta ở đ