The Soda Pop
Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323641

Bình chọn: 7.00/10/364 lượt.

và sức

khỏe. Dùng tình yêu có được cứu một linh hồn đã từng mất đi tình yêu,

dùng sự đền bù của tình yêu để bù đắp cho khuyết điểm trong tình yêu.

Thế giới này kỳ diệu như thế đấy.

Ánh nắng tháng bảy quét sạch

cảm giác lờ đờ muốn ngủ, ánh nắng chan hòa khiến con người cảm thấy ấm

áp và khát khao. Khi mang Cẩu Thặng Nhi đến trả, Bùi Trung Khải thấy Cố

Hứa Ảo mặt mày tươi tỉnh, anh nhẹ nhõm hẳn, đây mới chính là Cố Hứa Ảo

mà anh quen, tuy vẫn còn gầy nhưng toàn thân đã toát lên sức sống. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Trung Khải, Cố Hứa Ảo hơi dừng bước chân, có

được lời thề đầy sức nặng ấy, cô vẫn chưa biết phải đối diện với anh thế nào, trái tim cô bắt đầu đập loạn xạ. Khẽ vuốt ve Cẩu Thặng Nhi, cô

nói: “Em khỏi ốm rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc Cẩu Thặng Nhi mấy ngày

qua”.

“Bọn anh sống với nhau rất ổn”. Thực ra, anh làm gì có thời gian chăm sóc Cẩu Thặng Nhi, anh vẫn phải đưa nó về nhà nhờ mẹ chăm hộ

như trước.

Cố Hứa Ảo thấy giọng Bùi Trung Khải khan khan, bèn hỏi: “Anh bị cảm à?”.

Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn⊹đàn⊹lê⊹๖ۣۜquý⊹đôn.

Bùi Trung Khải đáp với vẻ không bận tâm: “Cảm nắng, chỉ bị hắt hơi chút

thôi, không sao đâu”. Nói rồi quay người hắt hơi liền bốn cái, khiến mấy người đi đường gần đó vội tránh xa.

“Đã nói là em chưa khỏi cảm, thế mà anh cứ không chú ý, lại còn ăn chung bát nữa”.

“Làm gì đến mức ấy, cũng đã mấy ngày rồi”. Ánh mắt quan tâm, vẻ mặt áy náy của Cố Hứa Ảo khiến Bùi Trung Khải thấy rất vui.

Không còn lời gì để nói nữa, Cố Hứa Ảo cúi xuống, tiếp tục vuốt ve Cẩu Thặng Nhi, “Vậy anh phải thật chú ý đấy, em lên gác đây”.

“Trời nắng rất đẹp, lại cũng còn sớm, không có việc gì vội…” Bùi Trung Khải

thận trọng đề xuất, nói rồi anh mới thấy cái cớ đưa ra thật là ngốc

nghếch.

Quả nhiên, Cố Hứa Ảo từ chối: “Chẳng phải anh vẫn đang bị cảm là gì, đừng có ở ngoài nắng lâu”.

“Anh không sao, hơn nữa anh cũng chưa ăn cơm, hay là em mời anh ăn cơm đi”.

Cố Hứa Ảo do dự trong giây lát, rồi khẽ nói: “Anh chọn chỗ đi”.

Bùi Trung Khải thở phào, vui vẻ chọn một nhà hàng gần đó, địa điểm không

quan trọng, quan trọng là tranh thủ thời gian. Tâm trạng hai người đang

vui, nên ăn cũng nhiều hơn mọi khi, giữa chừng phải gọi thêm hai món. Cố Hứa Ảo vừa ăn hết chỗ thức ăn trong đĩa, Bùi Trung Khải đã lập tức ân

cần gắp thêm cho cô, Cố Hứa Ảo vừa ho một cái, Bùi Trung Khải liền nhanh chóng đưa nước cho cô. Cố Hứa Ảo thấy vậy, bèn hỏi: “Sao anh lại ân cần giống như thái giám vậy?”.

Một nụ cười nở trên môi của Bùi Trung Khải: “Vì được cho ăn nên không dám làm phật ý chủ nhân”.

Cố Hứa Ảo không có ý định tranh luận với anh, cũng không phải cô chưa thấy Bùi Trung Khải mặt dày bao giờ, “Ai là chủ nhân của anh. Em ăn no rồi,

có thể đi được chưa?”.

“Em mời khách cơ mà, anh vẫn chưa ăn no, không nên như vậy”. Bùi Trung Khải cuống lên.

Cố Hứa Ảo hít một hơi thật sâu, “Hay là, em thanh toán trước, anh cứ từ từ ăn”.

“Thế nếu anh muốn gọi thêm món ăn thì sao?”. Bùi Trung Khải quyết mặt dày đến cùng.

Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn⊹đàn⊹lê⊹๖ۣۜquý⊹đôn.

Cố Hứa Ảo trừng mắt nhìn Bùi Trung Khải một cái, Bùi Trung Khải vẫn chậm rãi nhai, thỉnh thoảng lại nói đôi câu với Cố Hứa Ảo.

Cuối cùng vẫn là Bùi Trung Khải tranh trả tiền, lý do là hôm nay anh ăn

nhiều, lần sau hãy tính. Cố Hứa Ảo ghét nhất là tranh nhau khi trả tiền, biết là đã mắc phải bẫy của Bùi Trung Khải, nên không thèm đếm xỉa đến

anh nữa mà đi thẳng ra ngoài.

“Hứa Ảo, em có thể đi chậm một chút không, anh đau bụng lắm, không theo kịp đâu”. Bùi Trung Khải gọi với từ phía sau.

Cố Hứa Ảo cố nín cười, nhất quyết không quay đầu lại, nhưng bước chân tự

nhiên chậm lại, mãi cho tới khi xuống tới tầng một mới quay người lại,

“Em về đây, anh đi đi”.

Một hồi lầu mà vẫn không nghe thấy Bùi

Trung Khải nói gì, Cố Hứa Ảo ngạc nhiên ngẩng đầu lên bắt gặp khuôn mặt

có rúm lại của Bùi Trung Khải.

“Anh làm sao thế?”.

“Em có

thuốc không? Anh đau dạ dày”. Mặt Bùi Trung Khải tái đi, không có vẻ gì

là giả vờ. Nói rồi anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay Cố Hứa Ảo.

Quả nhiên, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi. Cố Hứa Ảo cuống quýt, “Có cần đến bệnh viện không?”.

“Không cần, nghỉ một lát sẽ khỏi thôi”. Đến lúc này, Bùi Trung Khải thực sự

không đùa được nữa, từ trước đến nay anh chỉ ăn vừa phải, ăn nhiều hơn

thế nào cũng có chuyện, hôm nay anh đã ăn quá no.

Bùi Trung Khải

ngồi dựa vào tường, trán lấm tấm mồ hôi, anh vừa nôn xong nên bụng cũng

dễ chịu hơn một chút. Mắt anh nhắm hờ, tay ôm chiếc túi chườm mà thấy

tức cười, không ngờ phải làm như vậy thì mới bước được chân vào nhà Cố

Hứa Ảo. Khổ thì khổ thật, nhưng rất đáng. Trong lúc mơ màng, anh thấy có người cởi áo khoác ngoài cho mình, rồi sau đó đắp chăn lên, ngửi thấy

mùi hương quen thuộc, anh lẩm bẩm một câu gì đó rồi chìm vào giấc ngủ.

Cố Hứa Ảo thấy Bùi Trung Khải giang chân giang tay nằm ngủ, đợi anh thở đều đều, cô mới yên tâm nằm trên ghế và nhắm mắt lại.

Chuyện này sau khi bị Tề Huy biết được, anh đã cười gần vỡ bụng, Bùi Trung

Khải trước nay lúc nào cũng oai hùng, muốn gì được nấy, không