
ông hề
bền lâu như vậy, nói chấm dứt là chấm dứt được ngay.
1.
Bùi Trung Khải chuyển hành lý đến trước mặt Cố Hứa Ảo, quay người mở cửa xe xong rồi nói: “Có thể để Cẩu Thặng Nhi lại chỗ anh, gửi lâu ở chỗ gửi
thú cưng cũng không tốt. Em nghĩ chút đi.”
Cố Hứa Ảo bước vào
trong nhà, Cẩu Thặng Nhi nhảy từ tay cô xuống, không nhìn chủ mà chạy
tới chỗ chiếc đệm nằm ngủ, hoàn toàn không quấn chân cô như trước đây.
Cố Hứa Ảo thở dài một cái, ngồi xổm xuống đưa tay chỉ vào con mèo: “Mày
đúng là đồ quỷ, bây giờ có chỗ dựa dẫm rồi, nên hơi một tý là dỗi. Trước đây đưa mày tới trung tâm thú cưng, chẳng phải mày cũng cứ ở đó là gì.
Bây giờ trở nên quý giá thế rồi cơ à?”.
Theo đà, cô ngồi bệt
xuống, dựa vào tường, nhắm mắt lại nhưng vẻ mặt của Bùi Trung Khải lúc
trên xe lại hiện ra, cô vẫn chưa có động thái gì, thế mà anh đã như đứa
trẻ phải chịu ấm ức. Cuối cùng cũng đã chú tâm rồi, nhưng cũng chính vì
chú tâm nên mới đòi hỏi cao. Khi cô dứt dòng suy nghĩ trở về với hiện
thực thì hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đã nhạt nhòa, đưa tay nhìn đồng hồ
cô mới giật mình nhận ra mình đã ngủ trên sàn nhà hơn hai tiếng đồng hồ. Cô đưa tay chống vào hai đầu gối đứng dậy, thấy phía sau lưng lành
lạnh, chiếc áo mỏng tỏa ra hơi lạnh của nền nhà.
Tủ lạnh trống
không, tìm mãi mới thấy một gói mỳ ăn liền sắp hết hạn nhưng vẫn phải ăn cho đỡ đói. Buổi tối, lúc đi ngủ, cổ họng bắt đầu thấy ngứa, Cố Hứa Ảo
cảm giác có điều không ổn, ban trưa đã không cẩn thận ngủ dưới sàn, cô
vội vàng dốc một gói thuốc cảm, uống xong chui ngay vào chăn cho vã mồ
hôi.
Sáng hôm sau khi dậy, cô nhận ra lời cầu khẩn của mình đã
không có tác dụng gì. Ngạt mũi, hắt hơi, nước mắt nước mũi đầm đìa, các
khớp xương trên người ê mỏi như bị dần, đầu thì nặng trĩu như đeo chì,
cố gượng mấy lần mới ngồi dậy được, cô cảm thấy tình hình mỗi lúc một
tồi tệ.
Thân hình đã gầy, tinh thần lại chịu quá nhiều áp lực,
dẫn tới sức khỏe ngày càng suy giảm, đầu tiên là những cơn sốt cao, phải dùng mọi cách mới đỡ được đôi chút, tiếp đó là những trận sốt nhẹ liên
miên, kèm theo những cơn ho không dứt.
Cuối xuân là dịp bệnh cảm
hoành hành, tới khi thời tiết hơi nóng lên thì mới đỡ chút, nhưng vẫn
khiến người ta thấy lo lắng. Những triệu chứng của Cố Hứa Ảo gần giống
như triệu chứng của bệnh H5N1, chuyến xuất ngoại của cô cũng bị hoãn lại vô thời hạn. Ông Howard nhìn khuôn mặt xanh tái vì bệnh tình của Cố Hứa Ảo, nói: “Catherina, tâm bệnh của cháu bao giờ mới khỏi đây?”.
Thuốc Hầu Bảo luôn mang theo mình đã dùng hết, ra khỏi siêu thị Cố Hứa Ảo
liền đi tới bệnh viện mua năm hộp. Cô đã ho tới mức khan cả tiếng, giọng nói được bao người ưa thích đã biến đâu mất. Đúng lúc cô đang trả tiền, thì điện thoại đổ chuông, không nhìn xem người gọi tới là ai, cô bắt
máy: “A lô!”.
Đầu dây bên kia ngập ngừng một lát rồi lên tiếng: “Xin lỗi có phải máy của Cố Hứa Ảo?”.
“Vâng, đúng ạ, xin hỏi, ai đấy ạ?”. Cố Hứa Ảo biết giọng mình khan đi nên
người ta không nhận ra cũng đúng thôi.dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om
“Rốt cuộc em sao thế, sao giọng lại ra nông nỗi ấy?”. Đầu dây bên kia, Bùi
Trung Khải gần như gầm lên, đúng là cô luôn mang lại cho anh những sợ
“bất ngờ”, chỉ mới chừng nửa tháng không gặp, thế mà giọng cô đã chẳng
khác gì tiếng đàn dương cầm lạc điệu.
Cố Hứa Ảo cũng đã nhận ra Bùi Trung Khải, cô đáp: “Chỉ bị cảm thôi mà. Anh tìm em có việc gì?”.
“Nghe nói em vẫn chưa ra nước ngoài? Sao em lại cảm nặng như vậy?’.
“Tạm thời anh không cần lo chuyện Cẩu Thặng Nhi đâu. Có lẽ em chưa thể đi được”. Cố Hứa Ảo chợt cảm thấy lòng ấm lại.
“Bây giờ em đang ở đâu?”.
“Ở nhà. Anh định làm gì à?”. Cố Hứa Ảo cảnh giác hỏi lại.
“Tút tút”, đầu dây bên kia đã tắt máy.
Cố Hứa Ảo cất điện thoại, tay xách túi đồ về nhà. Về tới trước tòa nhà còn chưa lên phòng đã thấy mệt đứt hơi, không nén được một trận ho, không
khí trong phổi dường như bị dồn hết ra ngoài, còn không khí từ bên ngoài chưa kịp nạp vào, đúng lúc đang vô cùng khó chịu thì có một bàn tay khẽ vỗ lên lưng cô, cô thấy đỡ hẳn, cúi xuống nhìn thấy đôi giày mà cô đã
từng đưa người ấy đi mua lúc hai người ở bên nhau. Cô quay người lại,
định gạt bàn tay đó ra, thì bất ngờ lại bị người ấy ôm vào lòng. Cố Hứa
Ảo cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô gục đầu vào vai của Bùi Trung Khải,
cơn ho khác lại dồn đến. Sau khi cơn ho của cô tạm thời qua, Bùi Trung
Khải nói: “Đừng có nghĩ gì nhiều, để anh đưa em về”.
Những cơn ho khiến Cố Hứa Ảo thấy đầu choáng váng, đôi chân vô lực, mặc cho Bùi
Trung Khải dìu về nhà. Vào đến nhà, cô nhũn người trên ghế, nhìn Bùi
Trung Khải sắp xếp đồ vào trong tủ lạnh và bếp, Cẩu Thặng Nhi quấn lấy
chân anh, thì ra, con mèo cũng thấy nhớ anh.
Bùi Trung Khải bấm
máy, nói khẽ với người ở đầu dây bên kia mấy câu, sau đó bước tới ngồi
xuống chiếc ghế trước mặt Cố Hứa Ảo, nhìn thấy ánh mắt của cô dừng lại
chỗ Cẩu Thặng Nhi.
“Đồ ăn nửa tiếng nữa sẽ tới. Em nói xem, em
học gì không học, sao lại học cách giảm béo như vậy. Em nhìn mình xem,
bây giờ có còn ra bộ dạng gì nữa không?”. Thực ra, anh đo