
hải bước vào, thấy Cố Hứa Ảo tay đang vặn mép chăn, điệu bộ rất
kỳ cục, đúng là kiểu con dâu mới gặp mẹ chồng, bất giác anh bật cười,
“Hứa Ảo, đây là mẹ anh”.
Cố Hứa Ảo đành liều hướng về phía người phụ nữ phía sau Bùi Trung Khải, cất tiếng chào: “Cháu chào bác”.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn⊹đàn⊹lê⊹๖ۣۜquý⊹đôn.
Bà Bùi mỉm cười, dịu dàng nói: “Nếu không phải vì cháu bị thương thì chắc
Tiểu Khải còn giấu kỹ không cho bác gặp đâu. Hai đứa cứ nói chuyện đi,
bác ra ngoài lát nữa sẽ quay lại”.
Chờ khi bà Bùi đã ra khỏi cửa, Cố Hứa Ảo dùng bàn tay không bị thương véo Bùi Trung Khải, khiến anh kêu ré lên.
“Chuyện này sao anh lại có thể nói với người nhà được cơ chứ! Lại còn để bác
đến chăm sóc em nữa, anh rắp tâm làm em tổn thọ hả?”.
“Đâu có,
đấy là mẹ anh gọi điện hỏi anh đang làm gì, anh tiện mồm nói là đang ở
trong bệnh viện, mẹ anh sợ anh xảy ra chuyện nên cứ nhất định đến, vì
thế mới không giấu được”.
Những lời Bùi Trung Khải nói là thật,
chỉ có điều sau đó thì anh mượn gió bẻ măng, tiền trảm hậu tấu. Đã đến
lúc phải gặp thì phải gặp chứ chờ đến lúc Cố Hứa Ảo cất lời thì chẳng
biết đến khi nào. Anh vốn định lo xong chuyện cưới xin trong năm nay,
huống chi Cố Hứa Ảo lại bị thương như vậy lại càng khiến anh lo lắng
hơn, câu "Cưới vợ phải cười liền tay" quả không sai.
“Thế thì anh cũng phải nói với em một câu chứ, với bộ dạng như thế này thì cho dù
trước đó có đồng ý thì bây giờ cũng thấy do dự, vừa xấu xí lại vừa tàn
tật”. Cố Hứa Ảo cầm gương soi và nói.
Những lời ca cẩm của Cố Hứa Ảo khi lọt vào tai của Bùi Trung Khải thì lại thành tin vui đối với
anh, nên anh vội nắm lấy tay cô nói một hồi: “Hứa Ảo, em đồng ý rồi hả?
Em không giận khi gặp anh nữa, đồng ý lấy anh rồi à?”.
Cố Hứa Ảo
nhìn vẻ mặt tươi rói của Bùi Trung Khải, không lẽ cô đã nói rõ như thế
sao, lại còn cao giọng nữa chứ! Mặt cô cũng dần dần đỏ lên, “Em nói là
điệu bộ của em bây giờ rất khó coi”.
“Mẹ anh không phải là người
hám lợi, bà cứ lo anh không lấy được vợ, bây giờ có người đồng ý, mẹ anh mừng còn chưa hết ấy chứ”. Bùi Trung Khải còn định nói nữa thì nhìn
thấy sắc mặt của Cố Hứa Ảo mỗi ngày một đỏ ửng, cô ra sức vùng khỏi tay
anh. Từ hôm qua đến nay, vì lo lắng nên anh chưa động gì đến người cô,
cứ sợ chạm vào vết thương của cô, lúc này anh bèn ghé sát lại hôn lên
môi cô và nói: “Em làm anh lo đến chết!”. Rồi bổ sung thêm câu: “Làm anh nhớ đến chết!”.
Phía sau có tiếng cười, Bùi Trung Khải quay đầu
lại nhìn thì thấy mẹ anh đang đứng ở cửa, có lẽ bà đã nhìn thấy tất cả.
Cuối cùng anh cũng đã hiểu ra vì sao Cố Hứa Ảo cứ đẩy anh ra và đỏ bừng
mặt lên, anh cũng thấy hơi ngượng. “Mẹ vừa lòng chứ ạ?”. Cố Hứa Ảo bèn
véo mạnh vào cánh tay anh.
“Tiểu Cố mà lấy con thì hơi bị thiệt đấy”. Bà Bùi đóng cửa lại như không có chuyện gì.
“Ôi, mẹ, mẹ đừng có gọi Tiểu Cố, Tiểu Cố như thế, bây giờ là thời đại nào
rồi mà mẹ vẫn cứa gọi như cái kiểu bà gọi mẹ là Tiểu Lâm ngày trước vậy. Hơn nữa, Hứa Ảo thiệt thì cũng đã thiệt rồi, hối hận cũng không được,
vì thế mẹ cứ yên tâm mà gọi là Hứa Ảo đi”. Bùi Trung Khải bước tới, ôm
lấy vai mẹ, “Mẹ phải giúp con trai của mẹ buộc chặt cô ấy lại đấy”.
Không khí hơi căng trong gian buồng bệnh nhỏ được xua tan, ngoài việc Cố Hứa
Ảo bị thương, thì cảnh mẹ chồng và con dâu tương lai gặp nhau diễn ra
tương đối hòa hợp, mặc dù trong lòng Cố Hứa Ảo có đôi chút nuối tiếc vì
bà Bùi không thấy được vẻ ngoài tốt nhất của mình.
Đột nhiên cánh cửa bị bật mở, một tốp người ùa vào, Cố Hứa Ảo ngẩng đầu lên nhìn thì
thấy Lỗ Hải Phong, cô kinh ngạc kêu lên: “Bác Lỗ, sao bác lại tới đây?”.
Vẻ mặt vốn lạnh lùng của Lỗ Hải Phong khi nhìn thấy Cố Hứa Ảo với những
vết thương đầy người, hiện vẻ quan tâm, "Sao lại ra nông nổi này?".
Cố Hứa Ảo gượng người ngồi dậy, nhưng chạm phải vết thương, cố nén đau
nhăn mày nói: “Bác Lỗ, không sao đâu ạ, chỉ là vết thương ngoài da
thôi”.
“Bị thương ngoài da mà nghiêm trọng đến thế sao? Từ đầu
đến chân còn có chỗ nào nguyên lành không? Bùi Trung Khải, cậu đã hứa
với tôi là sẽ mang lại hạnh phúc cho Hứa Ảo, tôi không biết hai chữ
‘hạnh phúc’ ấy của cậu thì ra lại là như thế này!”. Nửa câu sau chẳng
khác gì một nhát búa quăng vào Bùi Trung Khải.
Bùi Trung Khải
đứng nghiêm bên cạnh giường, câu hỏi mà Lỗ Hải Phong hỏi anh cũng là
điều mà anh không thể tha thứ cho mình, “Bác Lỗ, thực tình là cháu không ngờ lại xảy ra chuyện này, từ này về sau chắc chắn sẽ không xảy ra
chuyện như thế này nữa”.
“Từ này về sau? Cậu còn nói từ nay về
sau à? Những lời nói lần trước đến nay mới chỉ có ít ngày, cùng lắm cũng chỉ là gần một tháng. Cậu Bùi, tôi cảnh cáo cậu!”. Rồi không chờ Bùi
Trung Khải lên tiếng, ông quay sang hỏi vị bác sĩ đi theo phía sau, "Có
thể di chuyển được không?".
Vị bác sĩ nhìn tình hình vết thương của Cố Hứa Ảo, “Cô Cố chịu đau một chút thì cũng được”.
Không chờ ông Lỗ nói, Bùi Trung Khải vội nắm lấy bàn tay của Cố Hứa Ảo, “Mọi người định làm gì?”.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn⊹đàn⊹lê⊹๖ۣۜquý⊹đôn.
Lỗ Hải Phong không nhìn Bùi Trung Khải, vuốt t